“Cô cho tôi kiểm tra thẻ căn cước.”

“Tôi vừa bị cướp mất tất cả, đồng nghiệp của anh đang giúp tôi...”

“Cô là khách du lịch sao? Có thân nhân ở đây không?”

Tiếp đến lại có hai bảo vệ mạnh tay mời cô ra khỏi tòa nhà, nói là mời nhưng thái độ vô cùng thô lỗ.

Vân Hi vùng vẫy, cố nói lời giải thích, nhưng vì cô quá xúc động nói năng không rành mạch. Bọn họ không nghe quen tiếng Phổ thông chỉ là càng nghe càng không hiểu ý của cô.

Thượng Vân Hi giống như tuyệt vọng, quay sang Lễ tân xin họ giúp đỡ, khẩn thiết đến rơi nước mắt.

Nhưng tất cả hầu như vô dụng, mọi người không ai tin cô.

“Thượng Vân Hi!”

Một nhóm người đi tới, có người gọi tên cô.

Vân Hi bị kéo ra sát ngoài cánh cửa, chỗ vết thương càng lúc càng đau, nghe có người gọi cô giống như gặp được cứu tinh, vớ được chiếc phao, mừng rỡ xoay mặt lại. Chỉ là...

“Cô cũng có cảnh như ngày hôm nay bị Wallace chán ghét, thật hả hê.”

“Cô quen Kỷ Huân Nhiên? Cô giúp tôi gặp anh ấy được không?”

Thượng Vân Hi cố đẩy bảo vệ ra chạy đến trước mặt cô gái chân dài có thân hình vô cùng quyến rũ. Cô ấy nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt chế giễu và khinh ghét, rõ ràng không hề có thiện cảm với cô.

“Tôi trông chờ ngày nhìn thấy cô thảm hại bị Wallace ruồng bỏ, cô nghĩ tôi sẽ phí hơi sức giúp cô sao? Nực cười.”

Cô gái đi đến trước mặt Vân Hi, bàn tay nâng lấy chiếc cằm của Vân Hi lên, sắc bén từ ánh mắt đến lời nói.

Viên cảnh sát nhìn thấy thì có chút không nỡ đi đến đỡ lấy Vân Hi.

Vân Hi chợt nghĩ đến anh ta thì quay sang cầu tình: “Sếp! Anh giúp tôi gặp chồng của tôi nhé! Tôi lạc anh ấy ở Thượng Hải. Hiện tại tôi có chút khó khăn... Tôi gặp cướp ở Sênh Ký, đồng nghiệp của anh ở khu đó có thể làm chứng.”

“Vậy tôi đưa cô về sở làm thủ tục, giúp cô liên lạc người nhà.”

Vân Hi ánh mắt chợt sáng, lập tức gật đầu nhận lời, không ngờ bên này lại nghe cô gái kia đổi ý.

“Vậy để tôi giúp cô thì vừa nhanh vừa tiện đó.”

Cô liếc mắt ra hiệu, mấy thủ hạ sau lưng liền đi đến thảo luận điều gì đó với viên cảnh sát, Vân Hi trong tích tắc đã bị cô gái đó kéo lên một chiếc Rolls-Royce.

“Lần trước gặp nhau vẫn chưa giới thiệu, tôi là Rachel.”

Vân Hi nghi vấn: “Wallace mà cô gọi chính là tên tiếng Anh của Kỷ Huân Nhiên?”

Điện thoại của Rachel chợt đổ chuông, cô không vội trả lời Thượng Vân Hi mà mở máy trước.

“Jay! Tôi gặp người quen, chắc không đến chỗ anh họp được. Gặp nhau ở buổi tiệc nhé!”

Rachel lại quay sang nhìn Thượng Vân Hi, khóe môi cong cong: “Tôi đưa cô đi chọn lễ phục, party đêm nay Wallace sẽ xuất hiện.”

“Thật ư? Rachel! Cô vừa rồi không muốn giúp tôi.”

“Cô vừa nói Wallace và cô đã kết hôn. Tôi mặc dù không ưa cô nhưng Wallace đối với tôi giao hảo không thể thấy cô đáng thương như vậy mà bỏ mặc, sau này sao dám nhìn mặt anh ấy.”

Thượng Vân Hi không quá tin tưởng lời mà Rachel vừa nói, tuy nhiên nhìn qua vẻ ngoài của cô ấy ít nhiều đoán được là người có địa vị xã hội, trong tình cảnh này cô hoàn toàn không thể phản kháng.

Rachel đưa Vân Hi về nhà nhờ người dẫn cô đi tắm gội và xử lý vết thương ở chân, lúc xuống lầu thì thấy đã có người mang lễ phục đến cho Rachel chọn lựa.

“Thượng Vân Hi! Cô cũng chọn một bộ lễ phục đi, đừng suốt ngày mặc váy trắng nhàm chán như vậy. Wallace ghét nhất là thấy cô mặc váy trắng.”

Vân Hi theo chân cầu thang đi xuống bên dưới, đón lấy chiếc váy màu đỏ mận gợi cảm của Rachel, có chút do dự. Nhìn đến nhìn lui vẫn cảm thấy bộ cánh này không phù hợp với sở thích.

Rachel đi thử đồ trước sau khi được stylist tư vấn chọn một chiếc váy ôm body màu vàng mật xẻ tà cao.

Vân Hi được hướng dẫn cũng đi thay đồ. Lúc bước ra ngoài, mấy người hầu ở phòng khách đều sững sờ, say mê nhìn cô. Stylist mỉm cười còn đưa ngón tay lên trước mặt. Rachel đúng lúc này bước ra ngoài đánh giá Vân Hi từ trên xuống dưới đầy vẻ ganh tỵ.

“Đêm nay tôi thật sự có thể gặp Kỷ Huân Nhiên?”

“Tôi bắt cóc cô bán đi được sao chứ? Mặc dù nhìn cô thật chướng mắt.”

Rachel liếc xéo đi theo thợ trang điểm vào phòng thay đồ, ngoài này Vân Hi được trợ lý của Rachel make up, rất ôn hòa nói lời trấn an cô.

“Rachel bản tính tiểu thư kiêu căng nhưng không phải người xấu đâu. Đừng lo lắng quá... Xem cô kìa, thật xinh đẹp.”

“Cô từng gặp qua Kỷ Huân Nhiên chưa?”

Cô trợ lý gật đầu.

“Anh ấy là người thế nào? Anh ấy và Rachel... có thật sự giao hảo không?”

“Rachel ngày trước còn được xem là hôn thê của Kỷ Huân Nhiên. Hai người thường xuyên đi cùng nhau tôi đương nhiên có cơ hội tiếp xúc nhiều với anh ấy. Người đó đúng thực là người đàn ông ưu tú và hoàn hảo, cư xử với phụ nữ rất dịu dàng và galant đấy.”

Vân Hi lưu giữ những lời tốt đẹp này vào lòng, trong đầu từng chút một hình dung về con người đó.

Cô thật sự trông đợi có thể gặp được anh ấy, không vì anh là người chồng hiện tại của cô, có thể giúp cô vượt qua khó khăn thoát khỏi móng vuốt của Hoàng Phủ Luật, mà tận sâu trong lòng, cô cũng muốn nương tựa ở người này.

Hồ bơi chập chờn đủ mọi ánh đèn, màu sắc hòa quyện, tiếng cười giòn tan của các cô gái trẻ quyến rũ đong đưa.

Sân vườn giăng đèn lấp lánh nối dài từ hành lang đến khuôn viên bao quanh hồ bơi nơi diễn ra party. Hoa tươi khoe sắc cùng những cô gái gợi cảm trong lễ phục dạ hội. Đã có vài người cao hứng khiêu vũ cùng nhau.

Lúc Rachel xuất hiện tiếng hò reo của những thanh niên vang lên, tỏ ra hết mực phấn khích.

Thượng Vân Hi đi phía sau cố gắng thu mình nhưng mấy chốc đã lọt vào tầm ngắm của những anh chàng có mặt ở đây.

Tiếng nhạc đầm ấm vang lên mọi người nồng nhiệt chúc rượu lẫn nhau. Rachel là người được chào đón nhất.

“Anh ấy ở đâu? Tôi nhìn không thấy.” Vân Hi quan sát xung quanh không nhịn được liền lo lắng hỏi Rachel.

“Cô vui chơi với mọi người đi, nôn nóng gì chứ.”

“Tôi không chơi. Tôi chỉ muốn tìm gặp anh ấy...”

Rachel kéo mạnh tay Vân Hi qua một bên, nào ngờ lại khiến cô ấy không đứng vững mà ngã ập xuống đất.

Vân Hi rên khẽ một tiếng, nén lại cơn đau... nhưng mà lúc cô muốn đứng dậy thì thật sự không chịu nổi. Vết thương cũ vết thương mới cứ chồng lên nhau, huống chi đôi giày dưới chân quá cao. Khiến cô không khỏi chật vật.

Rachel không muốn mình trở thành tâm điểm và bị làm xấu hình ảnh là người bắt nạt Thượng Vân Hi. Cô gượng nở nụ cười, đi đến Viên thiếu giới thiệu Thượng Vân Hi cho anh ta làm quen còn bản thân thì đi lại chỗ bạn bè mình.

Thượng Vân Hi được Viên thiếu đỡ dậy, thái độ ân cần.

“Em là bạn của Huân Nhiên ư? Anh đưa em làm quen với mọi người trước đã.”

“Anh cũng quen anh ấy.”

“Sang bên này uống chút rượu với chúng tôi đi, cậu ấy có lẽ đến muộn.”

Vân Hi được Viên thiếu dẫn vào trong vila chọn món ăn, và giới thiệu đến bạn bè. Cả quá trình cô đều không quan tâm, chỉ là anh ta cũng tương tự phớt lờ những câu hỏi của cô.

“Uống chút rum nhé! Loại nhẹ thôi, có pha nước trái cây uống rất tuyệt.”

Vân Hi tựa chú mèo, ngoan ngoãn gật đầu.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play