Kỷ Huân Nhiên quay mặt lại nhìn người con gái trong chiếc váy công sở có phần xốc xếch, tia mắt u buồn, anh tươi cười chào cô.
“Tôi không có số di động của em. Vừa hay tôi hối tiếc cho nơi này.”
Thượng Vân Hi tiến lại gần Kỷ Huân Nhiên nhìn chỗ đổ nát trước mặt.
“Tôi đi một vòng bất tri bất giác về lại chỗ này. Cũng chẳng biết nên đi đâu tiếp theo.”
Tương lai của cô trước đây đều đặt ở cửa tiệm, tâm huyết và niềm đam mê, còn có cả giấc mộng đêm hè...
“Chúng ta ăn tối nhé!”
Kỷ Huân Nhiên mở lời mời.
Anh không nói suýt thì cô cũng quên mất mình vẫn chưa ăn gì, bấy giờ đã bắt đầu nghe cồn cào. Cô gật đầu nhận lời.
Hai người đến một nhà hàng Pháp nổi tiếng, Kỷ Huân Nhiên còn đặt biệt chọn một phòng VIP khiến Thượng Vân Hi vô cùng ái ngại. Dù sao hai người cũng không phải là quá thân thiết, huống hồ chỉ là một bữa tối mà hai người bất ngờ đề xuất.
Kỷ Huân Nhiên thấy Thượng Vân Hi ngại ngùng cho nên chủ ý gọi món trước.
Trong ánh nến lung linh và hương bách hợp dịu ngọt Thượng Vân Hi thấy tâm hồn thanh thản rất nhiều.
“Cảm ơn anh. Anh không cần khách sáo, cứ gọi tôi là Vân Hi đi nhé!”
Kỷ Huân Nhiên thử rượu sau đó ngước mắt nhìn về Vân Hi, anh lần nữa nhấn mạnh: “Tên tiếng Anh của tôi là Wallace, còn em?”
Thượng Vân Hi hơi bất ngờ, cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Kỷ Huân Nhiên thì vẫn điềm tĩnh và nở nụ cười hòa ái với cô, anh nói như tâm sự:
“Tôi không phải là người tùy tiện xã giao với người khác phái, càng hiếm khi dành thời gian riêng tư cho người không có lợi ích thương mại... Vân Hi! Tôi nghiêm túc muốn kết thân với em, mong em đừng né tránh.”
Thượng Vân Hi vẫn chưa biết nên trả lời thế nào. Hai người cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu thì bên ngoài phục vụ đã đem thức ăn đồng loạt dọn ra bàn, đều là những món dành cho quý tộc, giá cả thuộc hàng đắt đỏ.
“Anh hào phóng với tôi quá!” Thượng Vân Hi thật tình ái ngại trong lòng.
Bấy giờ lại nghe Kỷ Huân Nhiên nói lời khó hiểu: “Vậy em hãy tập làm quen với việc được tôi đối xử tốt.”
Kỷ Huân Nhiên thành thạo cắt nhỏ phần beefsteaks sau đó đổi đĩa của Thượng Vân Hi về lại chỗ mình, thái độ rất ân cần.
Thượng Vân Hi đang lúc đói bụng cũng không khách sáo, từng chút một nhanh chóng ăn hết miếng thịt bò cắt nhỏ trên đĩa sứ. Tiếp theo lại đến gan ngỗng rưới nước sốt và mứt trái sung... hương vị có chút quen thuộc.
Kỷ Huân Nhiên ấn chuông trên chiếc bàn bên ngoài lập tức có người đẩy cửa vào, phục vụ hai người một trước một sau tiến về phía hai người họ; người đẩy chiếc xe inox đặt một chiếc bánh kem nhỏ xinh xắn có sẵn nến và champagne, người còn lại ôm bó hoa huệ tây đưa đến cho Kỷ Huân Nhiên.
Đợi hai người đó đóng cửa ra ngoài Kỷ Huân Nhiên mới đưa bó huệ vào tay Thượng Vân Hi, ánh mắt chan chứa niềm xúc động: “Tôi chưa kịp chuẩn bị nhẫn, nhưng mà tôi thành tâm thành ý muốn cầu hôn em, mong rằng em chấp thuận trở thành người phụ nữ bên cạnh tôi quãng đời còn lại.”
Thượng Vân Hi hoàn toàn chết lặng, cô trân trân ánh mắt trực thẳng vào người đàn ông đang làm ra một chuyện hết sức điên rồ này... Anh ta đang dọa cô chứ nhỉ? Thật đáng kinh ngạc!
“Kỷ Huân Nhiên! Anh là ai?”
“Anh thích uống trà xanh, nhưng vì em anh thử qua những giọt rượu đắng và nồng... Anh cũng không biết khiêu vũ, chỉ khao khát một lần tay trong tay với em tạo ra điệu nhảy tuyệt vời... Rachel! Đợi em nhớ lại tất cả anh sợ mình không thể nhẫn nại. Anh không dễ gì mới tìm gặp lại em. Không dám tiếp cận, không dám gợi nhắc, anh không muốn tự mình dày vò lẫn nhau.”
Thượng Vân Hi nghe trái tim mình đau thắt, cảm xúc rõ ràng như vậy lại chẳng thể nhớ ra người đối diện mình là ai.
Cô đưa tay ra đón lấy bàn tay ấm áp của Kỷ Huân Nhiên, cảm nhận sự quen thuộc nhưng không dám tiếp nhận hoàn toàn.
“Wallace! Chúng ta đã gặp nhau ở Anh phải không?”
Anh gật đầu.
Cô ngược lại rơi nước mắt.
“Nhưng em nhớ rất rõ mình từng yêu Hoàng Phủ Luật.”
“Điều đó không còn quan trọng nếu như em nhận lời cầu hôn của anh.”
Không. Cô không muốn cảm tình của mình mông lung như thế.
Kỷ Huân Nhiên không muốn nhìn thấy cô do dự cho nên đã kéo cô ôm vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Rachel! Anh sẽ giúp em khôi phục kí ức, có được không?”
Buổi sáng lúc Kỷ Huân Nhiên thức dậy và đi xuống lầu thì nhìn thấy dáng vẻ chuyên tâm của Thượng Vân Hi dưới bếp nấu bữa sáng. Cô thậm chí rất vui vẻ.
Hai người ăn cơm với nhau, ngồi cạnh bên nhưng vẫn còn cảm giác xa lạ đầy ngượng ngùng. Cả quá trình không ai nói với nhau lời nào.
“Anh từng gặp cha và anh trai của em ở Hong Kong. Em có muốn cùng anh thăm họ hay không?”
Thượng Vân Hi ngạc nhiên khi Kỷ Huân Nhiên chợt nhắc đến, cô rất lâu rồi không có liên lạc với họ, cho nên không chút nghĩ ngợi gật đầu nhận lời.
Sau đó cô chợt nhớ ra bản thân không nói thạo tiếng Quảng Đông.
Tuy nhiên lại nghe Kỷ Huân Nhiên thắc mắc: “Em thử nói lại tiếng Quảng nhé! Lúc gặp anh, vì nghe tiếng Phổ thông của anh không tốt em đã nói chuyện bằng tiếng Quảng. Cha Phong của em cũng người Quảng Châu mà.”
Thượng Vân Hi hoàn toàn bất ngờ, lúc này đầu óc cứ lượn lờ trong dòng suy nghĩ không lối ra.
Bên ngoài có khách đến, Kỷ Huân Nhiên đón tiếp. Trông thấy Thượng Vân Hi, Jay vô cùng sững sờ, nhìn cô đến mức kì dị.
Lúc cùng Kỷ Huân Nhiên lên thư phòng không nhịn được cuối cùng cũng thắc mắc: “Hai người sống chung rồi ư? Tiến triển nhanh như vậy, tiếng sét ái tình kiểu quái quỷ gì đây?”
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT