“Hất nước, hất cà phê... Thượng Vân Hi! Cô quả nhiên có cái gan đó.”

Giám đốc Trình hét lên.

Một người bước ra nói đỡ: “Cô Nancy đó đúng là như phát điên mà, cô ta như vậy xứng làm đại sứ thương hiệu sao chứ? Chuyện này may mà xảy ra trong nội bộ, nếu là ở một sự kiện nào đó, cô ta cư xử kém văn minh chính là hủy hoại đến tất cả hình tượng chúng ta gầy dựng. Tôi biểu quyết loại bỏ cô ta đi, dù sao vẫn chưa tiếp nhận dự án nào chính thức. That’s it!”

Mọi người nhìn về nhau sau đó nhìn về Phương tổng đang một dạng đau đầu ngồi ở ghế chủ tọa.

“Chọn cô ta đúng là một sai lầm.”

Đó là một câu nhận định đến từ Phương tổng.

Mọi người còn lại im lặng hết, nhưng xác thực là đồng tình. Phải biết trọng trách lần này vô cùng nặng nề, người được chọn phải có đức hạnh tốt thật sự, chứ không phải thuộc hàng giả tạo diễn cho qua loa xong nhiệm vụ. Mọi vấn đề đều phải ứng biến được.

Vẫn là không biết trách ai trong vụ việc này, Nancy đã trở về giam mình trong nhà, tại đây chỉ có mỗi Thượng Vân Hi ngồi im lìm chịu trận, cho nên cơn tức giận chỉ có thể trút lên mình cô trước.

“Thượng Vân Hi! Cô biết cô tạt cà phê mới kích thích Nancy làm ra động thái mất chừng thế không? Huống hồ hành động thô lỗ đó còn rất dễ gây bỏng rát ảnh hưởng đến da mặt của cô ấy. Thái độ này cực kì lên án.” Phương tổng đập mạnh bàn tay xuống bàn, tiếng động vang lên kinh người, ai cũng giật mình rung lên bờ vai chỉ có mỗi Vân Hi điềm tĩnh lạ thường.

“Cô nên biết, ai đến BigMoon làm việc cũng phải chịu cực chịu khổ, những nhân viên nhỏ bị minh tinh bắt nạt và sai bảo, người ta có thể chịu được áp lực, chuyện hôm nay của cô thì có đáng gì. Ngu dốt!” Quản lý dự án lại ăn ý hét lên.

“Cô ấy ngày đầu làm việc, vẫn chưa quen với áp lực, huống hồ cái tôi nhà văn của cô ấy sao chịu nổi bị người khác sỉ nhục cơ chứ.” Quản lý Nghiêm bênh vực.

“Được rồi cô ra ngoài trước đi, chúng tôi có việc bàn luận.” Phương tổng hạ giọng.

Thượng Vân Hi đứng dậy đi trở ra ngoài, biểu cảm vẫn rất lạnh nhạt.

Cô biết họ chắc chắn sẽ giảm bớt dự án của Nancy và ngừng ưu ái cô ấy. Đến lúc thích hợp có khi sẽ bài trừ.

Cô đã mạo hiểm kích thích Nancy hành động ngu xuẩn và mất chừng, chính là muốn đánh đổi cho tương lai của cô sau này bớt chịu thiệt.

Chỉ với chuyện đơn giản nhỏ nhoi cô ta đã không kìm được gây hấn với cô, thời gian dài sau này chắc hẳn sẽ gây khó dễ không ít.

Tần Thụy có vẻ hay tin đã gọi điện thoại hỏi thăm cô, nhưng vì mệt mỏi Vân Hi chỉ qua loa nói vài câu. Cô trở về tổ biên kịch, theo chỉ dẫn của Giám đốc viết thêm kịch bản mới.

Mọi muộn phiền đều nhanh chóng gác lại phía sau.

Chuyện này cuối cùng cũng truyền đến tay Kỷ Huân Nhiên.

Jay chỉ trình bày đại khái, không vào trọng tâm tuy nhiên Kỷ Huân Nhiên đã rất nhanh đưa ra loạt quyết sách dự án.

Anh rời khỏi bàn làm việc đi ra ngoài ban công lộ thiên nhìn cảnh sắc bên ngoài, có chút ưu tư.

“Tôi không giỏi quản lý trong ngành Giải trí, cậu sắp xếp tìm nữ Giám đốc khác hỗ trợ đi. Hoặc là tuyển người mới.”

“Vâng.”

“Rachel ở Hong Kong làm việc cũng nổi trội và chuyên nghiệp, quen với hoàn cảnh khắc nghiệt hơn, ứng cử em ấy vào một hạng mục nhỏ đi.”

“Hôn thê của cậu?”

“Đừng vớ vẩn.”

Kỷ Huân Nhiên cầm chiếc điện thoại trong tay muốn gọi rồi lại thôi.

Thượng Vân Hi tan sở thì đi dạo phố mua sách và vài vật dụng cá nhân, muốn thuê một phòng khách sạn ở tạm trước khi tìm nhà mới. Ngang qua một cửa hàng búp bê thì giống như bị níu lại bước chân không ngừng rời mắt khỏi chúng.

Thật đẹp quá!

Bóng người vượt qua thật nhanh khiến Thượng Vân Hi giật nảy người, túi xách của cô bị một gã đàn ông kéo mạnh đoạt lấy.

“Cướp...” Vân Hi cố hét lớn, gồng sức giữ lấy túi xách.

Kí ức kinh sợ năm đó lại ùa về.

Cô và mẹ bị cướp, tên cướp cầm dao rất hung hãn... chỉ là hắn ta sau khi đã đoạt được mục đích vẫn lên cơn điên dại chĩa mũi dao dài vào ngực mẹ cô và đâm xuống. Mẹ đã đỡ lấy cho cô, dùng sức chống trả nhưng không có tác dụng. Máu tươi tràn lan khắp ngõ nhỏ...

“Cướp...”

Đoạn đường xe qua lại đông nghịt, Tần Thụy vừa bước xuống xe thì nghe thấy tiếng kêu quen thuộc liền vội vã chạy đến gần chỗ đang xảy ra giằng co.

“Tần Thụy! Anh cẩn thận.” Trợ lý kịp thời nhắc nhở.

Tần Thụy càng chạy đến gần càng nhìn rõ hơn hình dáng người đang truy hô và giằng co mãnh liệt với tên cướp.

“Vân Hi!” Tần Thụy khẽ gọi, nhận thấy đúng là cô trong lòng anh bàng hoàng không ít. Anh cố tránh né, băng qua dòng người và xe cộ tấp nập, chật không kẽ hở.

Anh một lòng hối hả không tránh khỏi bị xô xát với người chung quanh, nhưng cứ nhìn cảnh tượng trước mắt lòng căng thẳng bước đi vội hơn.

Hoàng Phủ Luật ngồi trên xe nghe tiếng truy hô thì đẩy cửa bước xuống, nhìn cảnh tượng trước mặt hết sức ngỡ ngàng. Phong Tiểu Linh quyết liệt giằng co, cấu mạnh vào tên cướp gầy guộc. Mặc dù diện váy công sở vẫn mạnh bạo tung cước vào hắn.

Một lúc sau có chiếc xe mô tô dừng sát hai người họ, một tên mang dao nhảy tót xuống xe hung hãn nhào tới.

Phong Tiểu Linh nhận thấy không thể tiếp tục dây dưa được nữa liền tìm cách bỏ chạy... nhưng mà lưỡi dao. “A...”

Cô chế trụ tay đối phương, buông lỏng túi xách trong tay xuống, gồng mình chống đỡ.

Lúc này có bóng người cao lớn xuất hiện hạ đòn với ba tên cướp, thân thủ dứt khoát mạnh mẽ. Tên cầm dao xác định đối phương muốn cứu Tiểu Linh nên liền kéo bả vai cô về phía trước ý đồ uy hiếp tính mạng.

Nhưng hành động của Hoàng Phủ Luật nhanh nhẹn đã kịp ngăn cản động tác, tuy nhiên vô tình bị dao cứa vào một nhát. Giống như không vì vậy mà có chút đau đớn, anh vẫn hạ gục được ba tên cướp một cách dễ dàng.

Cảnh sát tuần tra và trợ tá của anh kịp thời xuất hiện, tóm lại ba tên đang ôm người lăn dưới đất.

“Hoàng Phủ Luật? Luật! Anh có sao không? Máu chảy kìa.” Phong Tiểu Linh đầu tóc rối bời, lo lắng nhìn cánh tay của Hoàng Phủ Luật bị dao làm cho chảy máu đầm đìa, loang ra tay áo sơ mi trắng một mảng đỏ tươi đáng sợ.

“Không sao, trên xe có bông băng. Tôi đi đây.”

Hoàng Phủ Luật một vẻ thờ ơ xoay người bỏ đi. Phong Tiểu Linh nhặt lại túi xách liền nhanh nhẹn đuổi theo bước chân của anh ta. Vừa đi vừa nói: “Để tôi giúp anh băng lại.”

Tần Thụy trông thấy hết thảy mọi sự vừa diễn ra. Vẻ mặt lạnh lùng không có bao nhiêu cảm xúc. Anh cũng xoay người bỏ đi ngay sau đó.

Trợ thủ của Hoàng Phủ Luật một người theo cảnh sát lấy lời khai người còn lại trở vào chiếc BMW cho xe lăn bánh.

Hoàng Phủ Luật và Phong Tiểu Linh ngồi dãy ghế sau băng bó vết thương.

“Vết thương này chẳng thấm thía với da thịt của anh.” Phong Tiểu Linh vừa chăm chú rửa miệng vết thương vừa vu vơ nói.

Hoàng Phủ Luật hừ lạnh một tiếng, “Vừa nãy em cũng thật gan lỳ. Thật có cá tính của phụ nữ nhà Hoàng Phủ.”

Phong Tiểu Linh dừng lại động tác, cô hơi ngẩn ra, nhìn Hoàng Phủ Luật đầy lạ lùng...

Còn chưa biết phản ứng thế nào đã nghe hắn tiếp tục: “Úy Nhi còn nhỏ đã ngang tàn giống mẹ, cứ như báo con.”

Phong Tiểu Linh rụt tay lại hoàn toàn, cô hơi nhích người ngồi ra xa Hoàng Phủ Luật một chút.

Hắn hôm nay thật lạ thường...

“Về lại biệt thự đi...” – “Vậy thì dừng chỗ nào đó cho tôi xuống xe.”

Phong Tiểu Linh hít sâu một hơi. Cô né tránh ánh nhìn của người bên cạnh. Tuy nhiên...

Tài xế xe hoàn toàn không nghe theo đề nghị cô, mà ngược lại hiểu tâm ý của ông chủ hơn hẳn.

Nói như vậy... cô đành thuận ý theo hắn về nhà.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play