Editor: ph.

Beta: Mỡ Mỡ

Đoạn Thụy Dân còn chưa nói xong liền ngất đi vì đau, Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng cùng với mấy nhân viên góp sức đưa Đoạn Thụy Dân đến khoa cấp cứu của bệnh viện.

Bác sĩ phát hiện ra chênh lệch áp suất hai bên chân tay của Đoạn Thụy Dân vô cùng lớn, kết hợp thêm cả triệu chứng đau bụng kịch liệt của ông ta nên đã bước đầu chuẩn đoán do bóc tách động mạch chủ, cần phải lập tức phẫu thuật.

Nguy hiểm của cuộc phẫu thuật rất lớn, tỉ lệ thành công không đến 30%, điều này có nghĩa là Đoạn Thụy Dân có thể không xuống nổi bàn mổ.

Người nhà của Đoạn Thụy Dân đều lục tục chạy đến bệnh viện. Bọn họ lo lắng thương lượng chuyện phẫu thuật với các bác sĩ.

Lúc này mà lại đi thẩm vấn Đoạn Thụy Dân nữa thì quá không có đạo đức, Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng cũng không giúp gì được trong việc khám bệnh cứu người. Hai người đang chuẩn bị rời bệnh viện thì lại bị một đứa bé gọi lại.

“Hai chú ơi, bố cháu muốn nói chuyện riêng với các chú một chút!”

Một cậu bé khoảng mười một mười hai tuổi nghiêng đầu nhìn hai người họ. Trên mặt cậu bé vẫn còn vương giọt nước mắt chưa lau khô. Vẻ ngoài của cậu bé rất giống với Đoạn Thụy Dân, vừa nhìn liền biết là bố con.

Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng theo hướng dẫn của cậu bé đến phòng bệnh đơn chăm sóc đặc biệt của Đoạn Thụy Dân. Trên người ông ta treo đầy dây, thiết bị theo dõi bên cạnh luôn báo động.

Đoạn Thụy Dân lúc nãy còn hăng hái, giọng như cái loa lớn nay lại bị bệnh tật đánh cho thê thảm. Sắc mặt của ông ta xấu, giọng nói như tiếng muỗi kêu.

“Đoạn Đoạn, con đi ra ở với mẹ trước đi, bố có chuyện muốn nói với hai chú.”

Đoạn Thụy Dân nói nhỏ dặn con trai đi ra trước, con trai của Đoạn Thụy Dân lưu luyến không rời kéo tay bố không nỡ buông, như thể một khi buông tay thì chính là mất đi vĩnh viễn.

Vừa đi vừa ngoái đầu lại, cuối cùng con trai của Đoạn Thụy Dân cũng đã ra khỏi phòng bệnh, y tá cũng bị Đoạn Thụy Dân bảo đi ra nên bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người bọn họ.

Nhìn hai vị cảnh sát ở trước mặt, bỗng nhiên Đoạn Thụy Dân cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói một câu: “Con người đời này cái gì cũng đều được định trước, những thứ giành được cướp được cuối cùng cũng không thể có được mãi. Thôi, tôi chấp nhận số phận! Các cậu muốn biết gì thì hỏi đi!”

Điều này thật đúng là ngoài ý muốn, Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng kinh ngạc trao đổi ánh mắt với nhau. Không ngờ bệnh một trận trái lại cuối cùng lại làm Đoạn Thụy Dân – người đề phòng lâu như vậy đồng ý nói thật.

“Cảm ơn sự phối hợp của ông, ông Đoạn!”

Trình Gia Dũng lấy sổ tay mang theo bên mình đưa cho Trương Mộ Đồng. Anh chủ yếu phụ trách hỏi, Trương Mộ Đồng phụ trách ghi chép.

“Em của ông, ông Đoạn Thụy Sinh…”

“Thụy Sinh là do tôi và Hách Tố Văn cùng nhau gi3t ch3t!” Trình Gia Dũng còn chưa nói xong thì Đoạn Thụy Dân đã đưa cho anh kết quả mà anh muốn.

“Tại sao?”

“Tại sao!” Bỗng nhiên Đoạn Thụy Dân cười haha, cười mấy tiếng liền bởi vì đau mà ông ta lại nhăn mày: “Đứa em này của tôi chính là công tử bột, mỗi ngày chỉ nghĩ đến chơi, nó có thể làm gì được chứ? Bao nhiêu năm nay công ty mà không có tôi chống đỡ thì đã phá sản từ lâu rồi.”

“Khi còn trẻ bố tôi rất nghèo!” Đoạn Thụy Dân bắt đầu nói chuyện về gia đình mình: “Bên ngoại tôi vẫn luôn làm kinh doanh, nhà rất giàu. Mẹ tôi là người rất trọng tình cảm, rất yêu bố tôi nên cũng không màng sự phản đối của ông bà ngoại, khăng khăng phải lấy người bố nghèo của tôi.”

“Sau khi kết hôn, mẹ và bố trải qua những tháng ngày nghèo khó, thường ăn không đủ no. Sau này ông ngoại không đành lòng để con gái chịu khổ liền cho bố mẹ một khoản tiền để bọn họ thử làm ăn nhỏ.”

“Khi bố mẹ tôi bắt đầu lập nghiệp thật sự rất khó khăn, từ quán ăn nhỏ cực khổ thành công ty như ngày nay. Khi sự nghiệp của hai người họ càng ngày càng tốt thì mẹ liền lui về hậu phương, giúp chồng dạy con!”

“Tiếc là người bố đào hoa này của tôi có tiền rồi liền biến dạng. Ông ta tìm đàn bà ở bên ngoài, thường đêm không về ngủ, thái độ đối với tôi và mẹ cũng càng ngày càng kém. Mẹ tôi uất ức tức giận quanh năm, tôi mới chín tuổi bà đã chết vì bệnh rồi.”

“Sau khi mẹ tôi chết chưa được một tháng, bố tôi liền lấy vợ kế, sinh ra em trai tôi Đoạn Thụy Sinh. Sau khi mẹ kế đến nhà, cuộc sống của tôi liền càng khó khăn. Tôi cố gắng học tập, thi đỗ thạc sĩ khoa quản lý của đại học nổi tiếng. Nhưng đứa em đó của tôi đến cấp ba cũng không tốt nghiệp được. Sau khi tôi tốt nghiệp còn phải làm trợ lý cho đứa em đến một chút kinh nghiệm làm việc cũng không có.”

“Mẹ kế của tôi sợ tôi tranh giành gia sản nên sớm đã đưa quyền quản lý chuyển sang cho em trai tôi, từ đầu đến cuối tôi chỉ là một kẻ làm thuê!!!”

“Tôi đã từng tìm bố tranh luận nhưng người bố hồ đồ này, người phụ nữ ấy nói cái gì ông ta cũng tin. Sau khi mắng tôi một trận, nói tôi biết thân biết phận, nếu không đến một đồng ông ta cũng không chia cho tôi.

“Tôi không cam lòng, ban đầu tài sản cũng là do mẹ tôi vất vả kiếm được, dựa vào đâu muốn đưa cho hai mẹ con chưa từng phải đánh đổi gì cả?”

“Cho nên ông liền thông đồng với Hách Tố Văn cùng nhau gi3t ch3t em của ông?” Trình Gia Dũng hỏi.

“Đúng vậy!”

“Ông thuyết phục Hách Tố Văn như thế nào? Hai người là người yêu à?”

Trình Gia Dũng lại đưa ra quan điểm này làm Đoạn Thụy Dân rất bực, cũng cố gắng di chuyển người, nói: “Tình cảm giữa tôi và vợ rất tốt, tôi sẽ không làm chuyện phản bội cô ấy, tôi và Hách Tố Văn không có quan hệ gì khác. Tôi có thể khiến cô ấy giúp tôi cùng giết người là bởi vì tôi nhìn thấy cô ấy giết một người khác.”

“Giết một người khác???”

Đoạn Thụy Dân gật gật đầu, trả lời: “Vị khách ấy của quán chúng tôi, tôi tận mắt nhìn thấy Hách Tố Văn hoảng loạn chạy ra từ bên trong phòng thuê của vị khách đó!”

“Bởi vì tò mò nên tôi lén lút mở cửa phòng thuê đó ra, vừa mở cửa tôi liền phát hiện vị khách đó đã chết rồi, tài sản trên người đều không thấy. Gạt tàn hung khí rơi trên mặt đất, dấu vân tay nhìn thấy rõ ràng!”

“Tôi giúp Hách Tố Văn lau dấu vân tay trên gạt tàn, lấy đoạn băng ghi hình hôm đó đi, đồng thời làm hỏng camera giám sát. Không có tôi giải quyết những chuyện sau đó thì Hách Tố Văn đã bị cảnh sát bắt đi vào tối hôm đó rồi.”

“Ông làm nhiều chuyện như vậy chính là vì khiến Hách Tố Văn giúp ông giết một người khác?” Trình Gia Dũng cảm nhận được trong mắt của Đoạn Thụy Dân lóe lên tia lạnh lùng, bình tĩnh, cũng không giống như kẻ giết người đáng sợ đang nhớ lại một chút nào.

“Đúng vậy, muốn Thụy Sinh chết do ngoài ý, muốn loại bỏ nghi ngờ về tôi thì trước tiên nhất định tôi phải làm chuyện này với người tôi không hề có quan hệ gì. Sau khi tôi giải quyết những chuyện sau đó cho Hách Tố Văn liền gọi điện thoại cho cô ấy. Ban đầu cô ấy còn không tin, cho đến khi sau khi tôi đưa băng ghi hình ra thì cô ấy mới tình nguyện giúp tôi làm việc này.”

“Để loại bỏ nghi ngờ về Hách Tố Văn thì nhất định phải tìm một nhân chứng tốt. Tôi nghĩ đến Lâm Quang đầu tiên, hoàn cảnh của cậu ấy và Hách Tố Văn gần giống nhau, làm bạn cũng không làm cảnh sát nghi ngờ. Thêm một nguyên nhân quan trọng nữa, tôi cảm thấy Lâm Quang rất thông minh, năng lực tùy cơ ứng biến rất mạnh nên nếu cậu ấy gặp phải chuyện bất ngờ xảy ra thì cũng không đến nỗi không biết đối phó như thế nào.”

“Giúp Hách Tố Văn thoát khỏi được sự truy hỏi của cảnh sát xong thì chúng tôi liền bắt tay tiêu diệt em trai Đoạn Thụy Sinh của tôi.”

“Thụy Sinh là một người mê côn trùng, nó thích leo núi bởi vì trên đỉnh núi có thể nhìn thấy rất nhiều côn trùng hoang dã. Tôi đề nghị bảo Thụy Sinh tổ chức teambuilding cho nhân viên đi leo núi, nó đương nhiên không từ chối.”

“Trước hôm teambuilding, tôi bảo Hách Tố Văn đi lên núi trước, làm hỏng dây xích sắt bảo vệ. Hôm teambuilding leo núi ấy, Thụy Sinh đi đầu, tôi cố ý bảo Hách Tố Văn cùng một nhân viên nữ khác đi đằng sau nó để có chuyện gì thì phối hợp. Đến đỉnh núi, Thụy Sinh cầm kính viễn vọng nhìn xung quanh, khi nó đi đến chỗ dây xích sắt bị đứt sau khi bị phá thì Hách Tố Văn hét lớn nhìn thấy một con bướm đẹp.”

“Dựa vào tính cách của Thụy Sinh, nó nhất định sẽ nhoài người ra để quan sát. Tất cả đều phát triển theo kế hoạch định sẵn, Thụy Sinh không may ngã xuống sườn núi. Hợp tác của tôi và Hách Tố Văn thuận lợi.”

“Sau khi thành công, tôi biết con của Hách Tố Văn đang bị bệnh nằm viện còn đưa cho cô ấy 20000 tệ xem như là thù lao, sau đó chúng tôi liền không gặp lại nhau nữa.”

“Sau này hai người không gặp nhau lần nào?” Trương Mộ Đồng không tin việc Đoạn Thụy Dân nói không gặp lại Hách Tố Văn một chút nào.

“Không có, người nên chết đã chết rồi, tôi và cô ấy không còn lý do để gặp nhau nữa. Lâm Quang gọi điện thoại tìm tôi thì tôi mới biết cô ấy xảy ra chuyện rồi!”

“Hách Tố Văn biết nhiều chuyện của ông như vậy, ông yên tâm cô ấy sẽ giúp ông giữ bí mật như thế?” Trương Mộ Đồng nghiêng mắt ung dung tiếp tục hỏi Đoạn Thụy Dân.

Sắc mặt của Đoạn Thụy Dân thay đổi rõ rệt, ông ta thành thực khai báo mà vẫn bị Trương Mộ Đồng nghi ngờ.

Thái độ của Trương Mộ Đồng làm Đoạn Thụy Dân không hài lòng lắm. Ông ta giãy dụa muốn ngồi lên giải thích cho mình: “Mục tiêu của tôi chỉ là Đoạn Thụy Sinh, tôi không định làm ảnh hưởng đến các người vô tội khác.”

“Nói như bản thân mình vĩ đại lắm ấy!” Trương Mộ Đồng lẩm bẩm một câu: “Không phải ông vẫn uy hiếp Hách Tố Văn giúp ông giết người à, cô ấy chết ông mới yên tâm nhỉ?”

“Tôi…..”

Đoạn Thụy Dân bị nghẹn không nói thành lời. Sắc mặt ông ta khó coi, môi run run, đến cả máy móc bên cạnh cũng phối hợp với ông ta phát ra âm thanh tít tít không hài lòng.

Y tá ở ngoài cửa nghe thấy tiếng cảnh báo của máy giám sát liền nhanh chóng xông vào. Cô ấy nhìn số liệu một chút rồi nhanh chóng đẩy hai người Trình Gia Dũng ra bên ngoài: “Tình hình bệnh nhân không ổn, các cậu ra ngoài trước đi!”

Đoạn Thụy Dân cố hết sức giơ tay ra, dùng hết sức bình sinh nói lời biện bạch cuối cùng với hai người Trình Gia Dũng: “Cái chết của cô gái đó… đó…không…liên quan…đến…đến…tôi!”

Rời khỏi bệnh viện, Trương Mộ Đồng hỏi ý kiến của Trình Gia Dũng: “Anh Dũng, anh tin lời của Đoạn Thụy Dân không? Cái chết của Hách Tố Văn thực sự không liên quan đến ông ta?”

“Cậu tin không?” Trình Gia Dũng không trả lời, trái lại hỏi ngược lại Trương Mộ Đồng.

“Em đến một chữ cũng không tin! Ông ta gian xảo như vậy, có thể lợi dụng Hách Tố Văn trừ khử em trai ruột, có chuyện gì mà ông ta không thể không làm được chứ?”

“Lời nói của một người sắp chết cũng đáng tin. Ông ta cũng đã thừa nhận giết hại Đoạn Thụy Sinh rồi, tại sao lại không dám nhận đã giết Hách Tố Văn?”

Trương Mộ Đồng cào cào đầu, nghĩ một lúc mới nói: “Đoạn Thụy Dân có một người mẹ kế có lòng tham không đáy, giữa hai người có xích mích nên ông ta giết hại em trai cũng coi như có thể tha thứ được đi. Nhưng ý nghĩa của việc giết hại Hách Tố Văn không giống như vậy, đó hoàn toàn là để tự vệ. Có lẽ Đoạn Thụy Dân vẫn muốn giữ lại một chút ấn tượng tốt trong mắt gia đình và bạn bè của mình nhỉ!”

Trình Gia Dũng im lặng, Trương Mộ Đồng nói cũng có lý.

Nhưng việc mà từ đầu đến cuối Trình Gia Dũng không thể nào hiểu nổi chính là đã đến lúc này rồi, ấn tượng tượng tốt hay xấu đối với Đoạn Thụy Dân có còn quan trọng không?

Ông ta can đảm thừa nhận giết người, cũng muốn nghĩ lại những sai lầm của mình, thế mà nói một nửa để lại một nửa? Ngược lại nửa còn lại không nói rõ ràng, nói bản thân không hề làm việc xấu không phải càng tốt à!

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play