Tiêu Tiêu liên tục cảm thấy chóng mặt nhức đầu, toàn thân vô lực, thậm chí chỉ cần đứng dậy rót cho mình một cốc nước cũng gần như hết sức.
Cô không bị sốt cũng không bị cảm lạnh, nhiệt độ cơ thể của cô hoàn toàn bình thường, cô cũng chưa từng có các triệu chứng tương tự trước đây. Cảm giác khó chịu đột ngột, chắc là sau khi “trò chuyện” với Hách Tố Văn đêm qua.
Hách Tố Văn và Tiêu Tiêu đã nói rất nhiều điều không thể giải thích được, cũng có “lòng tốt” nhắc nhở cô sau này không nên cùng các oan hồn thông linh.
Hách Tố Văn nói với Tiêu Tiêu rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, những hồn ma sẽ hấp thụ dương khí trong cơ thể cô từng chút một, trí nhớ của cô ngày càng hỗn loạn, cơ thể suy nhược và những người xung quanh sẽ gặp xui xẻo.
Lúc đầu Tiêu Tiêu không đem “lời khuyên” của Hách Tố Văn để trong lòng, ngần ấy năm “gặp ma” vô số lần, cũng nghe đủ thứ chuyện lạ, Tiêu Tiêu từ lâu đã quen.
Nhưng một ngày sau khi nhận được lời cảnh báo của Hách Tố Văn, Tiêu Tiêu đã đổ bệnh mà không rõ lý do.
Trong những năm gần đây cô đã chạy bộ và tập thể dục thường xuyên, cô hầu như không bị bệnh, và thậm chí hiếm khi bị cảm lạnh. Nhưng lần này một lần mắc bệnh đã rất “nặng”, kỳ lạ, vừa bước xuống giường liền quay cuồng, muốn đi làm cũng không nổi.
Sự tình cờ như vậy khiến Tiêu Tiêu nghi ngờ, lẽ nào điều Hách Tố Văn nói là sự thật?!
Cô có thực sự muốn từ cùng với “họ” tiếp tục thông linh không?
Tiêu Tiêu cố gắng lấy một cuốn sổ từ trong tủ đầu giường và lật xem nội dung, đây là ghi chép về các cuộc trò chuyện của cô với các “hồn ma”.
Hách Tố Văn là hồn ma ngoại cảm thứ 93 của cô, và 7 người nữa sẽ tròn 100.
Sau khi thông linh với con ma thứ một trăm và thành công giúp họ giải quyết nỗi oan, Tiêu Tiêu có thể giải đáp bí ẩn về vụ tự sát của cha cô năm đó.
Tiêu Tiêu đã lâu không dám nhớ lại quá khứ một cách lặng lẽ như thế này, những gì đã xảy ra với cha cô Tiêu Viễn trong quá khứ giống như một vết sẹo không thể lành, mỗi lần nhớ lại đau thấu tâm gan.
Nhớ lại cách đây 15 năm, lúc đó Tiêu Viễn cũng là một cảnh sát xuất sắc, hành nghề nhiều năm, nhiều lần được Bộ Công an tuyên dương, gia đình luôn tự hào lấy hình tượng bố của Tiêu Tiêu làm tấm gương.
Một năm nọ, xảy ra một vụ cướp của, giết người của một băng nhóm gây chấn động toàn thành phố, hơn tám tháng điều tra cảnh sát vẫn không bắt được hung thủ chính của vụ án, nhóm tội phạm ngày càng kiêu ngạo, thậm chí ban ngày ban mặt công khai cướp xe chở tiền, cướp bóc vàng bạc, hãm hại phụ nữ và bắn chết mấy sĩ quan cảnh sát đang thi hành nhiệm vụ.
Người dân đều cảm thấy bất an, phản ứng của mọi người lúc bấy giờ là vô cùng tồi tệ. Là người phụ trách vụ án này, để phá án, đã hơn ba tháng Tiêu Viễn không về nhà, ngày đêm ở lại Cục Công an, nhưng đáng tiếc là vẫn không bắt được ai.
Cuộc điều tra diễn ra trong một thời gian dài, và những lời đàm tiếu từ từ lan truyền khắp mọi nơi.
Mọi người bàn luận, tại sao mỗi lần cảnh sát ra tay bắt người, thủ phạm lại có thể trốn thoát, liệu có phải là “người nào đó” trong bộ công an đã tung tin.
Tiêu Viễn nắm giữ tư liệu điều tra tội phạm, và ông trở thành nghi phạm đầu tiên. Khi các thanh tra kỷ luật chuẩn bị điều tra Tiêu Viễn, Tiêu Viễn lại tự sát trong khách sạn!
Mọi người đều đoán rằng Tiêu Viễn thấy sự việc đã bại lộ nên sợ tội tự sát!
Tiêu Tiêu không thể chấp nhận rằng người cha mà cô luôn ngưỡng mộ lại là người tội ác tày trời như vậy, và cô càng không thể chấp nhận việc Tiêu Viễn đột nhiên tự tử.
Lúc đó, Tiêu Tiêu lần đầu tiên cảm thấy có thể giao tiếp với người chết thật tốt.
Cô lục tung đồ đạc của Tiêu Viễn, hy vọng cha cô có thể nói cho cô biết sự thật, nhưng tiếc rằng Tiêu Viễn từ chối thông linh cùng với Tiêu Tiêu.
Cho tới bây giờ, Tiêu Tiêu chưa từng nói một lời nào với cha cô, cô không biết tại sao cha cô vô duyên vô cớ lại tự sát?
Tiêu Viễn thực sự có liên quan đến vụ án đó không?
Không lâu sau khi Tiêu Viễn tự sát, kẻ chủ mưu của băng nhóm tội phạm đã bị sa lưới.
Sau khi kẻ chủ mưu bị hành quyết, Tiêu Tiêu đã lấy được di vật của hắn với sự giúp đỡ của Chu Vũ. Sau khi “nói chuyện” với Tiêu Tiêu, hắn cũng không nói cho cô bất cứ điều gì.
Tên chủ mưu đã thương lượng các điều kiện với Tiêu Tiêu, nếu muốn biết Tiêu Viễn có cấu kết với nhóm tội phạm hay không, chỉ có một cách đó là cô phải giúp một trăm oan hồn giải quyết nỗi oan khuất.
Nhiều năm như vậy, Tiêu Tiêu đã hỗ trợ giám đốc pháp y Chu Vũ tìm ra “chân tướng”, chính Chu Vũ cũng là người khuyến khích Tiêu Tiêu kế thừa công việc của cha mình, tiếp tục làm cảnh sát.
Sau khi Tiêu Viễn tự sát, mọi người đều cho rằng ông đã làm sai, chỉ có Chu Vũ tin rằng người anh em tốt của mình là Tiêu Viễn vô tội.
Một trăm oan hồn, một trăm trường hợp, sẽ sớm được nhìn thấy ánh sáng minh oan!
Tiêu Tiêu có thể kiên trì lâu như vậy do cô lấy niềm tin để làm chỗ dựa, cô tin rằng cha cô vô tội, cho dù khó khăn như thế nào cô cũng phải cho cha cô công lý.
Tiêu Tiêu cầm chặt cuốn sổ trong tay và củng cố niềm tin để tiếp tục điều tra.
Tâm nguyện sắp được thực hiện, cho dù cô có chết ngay sau khi biết sự thật, cô cũng sẽ không hối hận!
Đột nhiên, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên làm gián đoạn hồi ức của Tiêu Tiêu.
Cô cất cuốn sổ của mình và cố gắng bước xuống giường. Ngay khi chân tiếp đất, cô lại choáng váng, nhưng may mắn là Tiêu Tiêu đã kịp thời giữ lấy đầu giường để tránh té ngã xuống sàn.
Tiêu Tiêu như người say, không dám mở mắt, loạng choạng đi tới mở cửa, trong cơn mê man, cô nhìn thấy Trình Gia Dũng đang đứng trước cửa nhà cô với đồ trên tay.
“Là anh à!”
Tiêu Tiêu chóng mặt đến mức không có tâm trạng chào hỏi Trình Gia Dũng, cô mở cửa một cái rầm, phải nhanh chóng dựa vào tường để tránh bị ngã.
Sắc mặt Tiêu Tiêu tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Trình Gia Dũng nhìn thấy tình trạng của cô liền biết cô đang bị bệnh rất nặng, anh nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của Tiêu Tiêu và hỏi: “Cô có ổn không? Cô đã đến bệnh viện chưa?”
Tiêu Tiêu đã “đối phó” với bệnh viện được vài năm, việc nằm viện dài ngày đã để lại di chứng khiến cô càng đau đầu khi đến bệnh viện. Cô nhắm mắt lại, yếu ớt nói: “Tôi không sao, không cần đi bệnh viện!”
Đứng không vững mà lại nói bản thân không sao?
Trình Gia Dũng không tin Tiêu Tiêu nói rằng cô vẫn ổn!
Anh vội vàng chạy vào nhà, tìm cho Tiêu Tiêu một chiếc áo khoác để khoác cho cô, vừa vặn đem cánh tay Tiêu Tiêu mặc vào, một bên cúi đầu nói: “Sắc mặt không tốt, tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, được không?”
“Không tốt!” Tiêu Tiêu choáng váng đến mức không dám mở mắt, nhưng vẫn kiên quyết bác bỏ ý kiến của Trình Gia Dũng: “Tôi sẽ không đến bệnh viện.”
Vừa nói cô vừa đưa tay xoa xoa thái dương đau đớn, Trình Gia Dũng càng đau lòng hơn khi thấy Tiêu Tiêu khó chịu như vậy, dứt khoát cởi áo khoác và quấn Tiêu Tiêu lại như một cái chả giò chiên, dùng sức bế Tiêu Tiêu lên.
Cứ như vậy, Tiêu Tiêu cảm thấy đầu mình càng đau hơn, nhịn không được kêu lên một tiếng, thu mình vào trong vòng tay của Trình Gia Dũng.
Lúc bị bệnh người ta luôn là yếu đuối, Tiêu Tiêu vốn mạnh mẽ không muốn dựa dẫm vào người khác nhưng giờ đã không còn sức để vùng vẫy nữa, lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn gục đầu vào bờ vai rộng lớn của Trình Gia Dũng.
Sau khi đến phòng cấp cứu ở bệnh viện, Trình Gia Dũng lo lắng Tiêu Tiêu phải đợi một mình, sợ cô lại ngất xỉu nên chỉ có thể nửa ôm Tiêu Tiêu đi kiểm tra và tìm giường.
“Mối quan hệ của anh với bệnh nhân là gì?” Bác sĩ hỏi trong khi kê đơn giá thuốc.
“Bạn bè!” Trình Gia Dũng đáp.
Mơ hồ Tiêu Tiêu nghe được Trình Gia Dũng nói, một chút ấm áp chợt lóe lên.
Trong những năm qua, người thân của Tiêu Tiêu lần lượt rời bỏ cô ấy, đừng nói đến bạn bè, trước nay cô luôn cô đơn một mình.
Tiêu Tiêu trộm mở một mắt nhìn thấy Trình Gia Dũng với vẻ mặt đầy căng thẳng, không tự giác mà dựa đầu vào Trình Gia Dũng.
“Cô ấy bị chóng mặt, anh đưa đi lấy thuốc và truyền nước biển đi!” Bác sĩ đưa cho Trình Gia Dũng một tờ giấy ghi bệnh của bác sĩ.
Cuối cùng, từng giọt thuốc đã được truyền cho Tiêu Tiêu, sắc mặt cô dần dần trở nên hồng hào, Trình Gia Dũng cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Tiêu Tiêu cảm thấy mình không quá chóng mặt, cô mở một mắt và lén liếc sang Trình Gia Dũng, vừa vặn là Trình Gia Dũng cũng đang nhìn cô.
Bất giác nhìn nhau, hai người vừa ngạc nhiên vừa ngượng ngùng, đỏ mặt như phát sốt, đồng loạt quay mặt đi chỗ khác.
Im lặng một lúc, Trình Gia Dũng nhếch mép hỏi: “Cô vẫn còn chóng mặt à?”
Tiêu Tiêu lắc đầu, cô không cảm thấy khó chịu khi lắc đầu nhiều như vậy, có vẻ như truyền nước khá hiệu quả.
“Người lớn như vậy, ốm đau cũng không biết đi bệnh viện. Nhà của chúng ta chỉ cách vài bước, sau này cô có chuyện gì không thoải mái nhớ gọi điện thoại cho tôi.” “
Trình Gia Dũng không nhịn được oán trách Tiêu Tiêu vài câu, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô lúc nãy, Trình Gia Dũng lại thấy sợ, nếu không phải anh đến thăm bệnh thì không ai biết Tiêu Tiêu đã ngất xỉu ở nhà.
“Cám ơn anh!” Tiêu Tiêu cười nhẹ.
Quen biết nhau lâu như vậy, Trình Gia Dũng thật sự rất ít khi thấy Tiêu Tiêu cười, một cô gái trẻ như vậy không vui, Trình Gia Dũng không biết trong lòng cô ấy đè nén bao nhiêu chuyện.
Trình Gia Dũng mỉm cười với Tiêu Tiêu, đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc rối bù trên trán Tiêu Tiêu, nói: “Đừng khách sáo như vậy, bán anh em xa mua láng giềng gần.”
Trong phòng truyền dịch cấp cứu, dưới ánh đèn rực rỡ, nụ cười này đột nhiên khiến Tiêu Tiêu cảm thấy hơi sững sờ, nụ cười ấm áp như vậy, mang theo sự bao dung và cưng chiều, cùng cảm giác đê mê, đánh vào tim cô thật nặng nề!
Ánh mắt anh, giọng điệu và những cử chỉ nhỏ của anh khiến Tiêu Tiêu cảm nhận được sự ấm áp, sự ấm áp mà cô chưa bao giờ cảm nhận được sau khi mất cha.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT