Chương 4337
Nhưng ngay lúc này, Đại Tế Sư của tộc Đại Vu ẩn nấp trong tối bỗng xòe tay ra, chẳng mấy chốc một cánh cửa đá nhỏ bay ra từ trong lòng bàn tay, cánh cửa đá ngược gió phồng lên biến thành cánh cửa rộng cả vạn trượng, ngay sau đó trong cánh cửa đá truyền đến từng khí tức lớn mạnh đáng sợ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân ở đằng xa nhíu mày. Lúc này Tịnh Sơ xuất hiện bên cạnh hắn, bà ta nhìn cánh cửa đá: “Có rất nhiều cường giả đang chạy đến đây”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cường giả của nơi nào?”
Tịnh Sơ lắc đầu: “Ta không biết”.
Đúng lúc này, một người đàn ông có thân hình cao lớn vạm vỡ bỗng lao ra từ trong cánh cửa đá, người đàn ông này cao hơn người bình thường gấp đôi, hai tay như trụ cột, bờ vai rộng đủ để người ngồi lên, một tay cầm chiếc rìu chiến cực lớn, vô cùng áp bức.
Đúng lúc này, giọng nói Loạn Cổ Phong bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Cậu Diệp, đây là tộc Cự Nhân ở thời kỳ tộc Loạn Cổ, tộc Đại Vu đang gọi những người giúp đỡ của vạn tộc năm đó”.
Diệp Quân nhíu mày, có vạn tộc thật ư?
Loạn Cổ Phong nói: “Có vạn tộc, nhưng cũng chỉ có mấy tộc đánh nhau giỏi thôi”.
Diệp Quân nhìn Loạn Cổ Phong: “Các ông sợ không?”
Loạn Cổ Phong bật cười: “Sợ gì chứ? Chỉ cần cậu Diệp dám đánh, tộc Loạn Cổ sẽ đi theo mà không tiếc mạng”.
Diệp Quân bật cười: “Vậy thì đánh”.
Nói rồi hắn lắc người xông về phía ba Thánh Vương cách đó không xa.
Nhát kiếm này vừa được xuất ra, sắc mặt của ba vị Thánh Vương bỗng thay đổi, vì họ đã từng nhìn thấy sự khủng khiếp của thanh kiếm trong tay Diệp Quân, thế nên khi nhát kiếm đó của Diệp Quân lao đến, ba vị Thánh Vương lại liên tục lùi về sau, không dám đối đầu trực diện.
Diệp Quân chém một nhát kiếm vào không trung, nhíu chặt mày, hắn nhìn ba vị Thánh Vương không tiếp tục đuổi theo nữa, mà thân hình biến thành một tia kiếm quang đánh về phía bên phải.
Vèo!
Chỉ trong thoáng chốc, mấy cường đại tộc Đại Vu bị chém chết. Lúc này Diệp Quân đang cầm kiếm Thanh Huyên đã trở thành người mà những cường giả bình thường không thể đánh lại.
Nhìn thấy Diệp Quân chém giết vài cường giả tộc Đại Vu trong tích tắc, sắc mặt ba vị Thánh Vương trở nên khó coi, nhưng họ vẫn không dám bước đến đánh trực diện với Diệp Quân, trong phút chốc Diệp Quân lại liên tiếp chém vài cường giả tộc Đại Vu nữa, hắn đánh một hồi không biết đến gần cánh cửa đá đó từ bao giờ.
Vu Đạo Thiên ở trên trời nhìn ra ý đồ của Diệp Quân, lập tức hét lên: “Ngăn hắn lại!”
Lúc này Diệp Quân vừa lúc bay lên trời, chém một nhát kiếm vào cánh cửa đá, người khổng lồ đứng trước cánh cửa đá nhìn thấy đòn tấn công của Diệp Quân lao đến, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, ông ta nhảy lên, tay cầm chiếc rìu lớn chém về phía Diệp Quân.
Chiếc rìu này lao ra, uy lực như có thể hủy diệt trời đất.
Nhưng Diệp Quân lại không tránh đòn, đâm một nhát vào chiếc rìu lớn đó.
Vèo!
Chiếc rìu bỗng bị phá vỡ.
Thấy thế, đồng tử người khổng lồ bỗng co rụt lại, ông ta vừa định lùi lại nhưng lúc này một tia kiếm quang xoẹt qua giữa trán ông ta, Diệp Quân xuất hiện phía sau người khổng lồ mười trượng.