Chương 4313
Ầm!
Đột nhiên, trong khu mộ kia có hàng vạn luồng khí mạnh mẽ phóng lên trời. Chẳng mấy chốc, bia mộ vỡ vụn, hàng vạn cường giả đi ra từ trong mộ, ai nấy đều vô cùng mạnh, không hề kém những cường giả đỉnh cao của nền văn minh Thiên Hành chút nào. Nhất là bốn cường giả đi ra từ trong bốn ngôi mộ máu ấy, khí tức của họ càng mạnh hơn, bốn người mặc chiến giáp màu vàng sẫm, tay cầm trường mâu, bước đi ở phía trước.
Mấy vạn cường giả đi tới trước đại điện, sau đó đồng loạt quỳ xuống: “Bái kiến Tộc trưởng”.
Âm thanh như sấm rền, xuyên thủng cả bầu trời.
Loạn Cổ Đại Đế nhìn Diệp Quân, xòe tay ra, một chiếc ấn màu vàng chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân, sau đó ông ta lại nhìn những cường giả bên ngoài: “Bắt đầu từ bây giờ, thấy Diệp công tử như thấy ta, các ngươi đều phải nghe theo lệnh của cậu ấy, kẻ nào làm trái, giết không tha”.
Nghe Loạn Cổ Đại Đế nói thế, những cường giả kia đều hơi giật mình, họ nhìn Diệp Quân với vẻ đầy nghi hoặc. Loạn Cổ Đại Đế nhíu mày: “Không nghe thấy à?”
Nghe vậy, toàn bộ cường giả tộc Loạn Cổ đều kinh hãi, vội vàng quay lại cung kính hành lễ với Diệp Quân: “Bái kiến Diệp công tử”.
Loạn Cổ Đại Đế ở tộc Loạn Cổ là tồn tại như thần, đừng nói bảo họ tuân theo mệnh lệnh của Diệp công tử, dù có bảo họ tự sát thì họ cũng sẽ làm theo mà không cau mày.
Diệp Quân nhìn những cường giả ấy rồi lại nhìn Loạn Cổ Đại Đế: “Chắc tiền bối cũng biết sắp tới chúng ta và tộc Đại Vu chắc chắn sẽ có một trận đại chiến…”
Loạn Cổ Đại Đế cười: “Nói thật, mối thù năm xưa, không ngày nào ta không muốn báo thù, lần này đại chiến với tộc Đại Vu, tộc Loạn Cổ ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực!”
Tộc Đại Vu!
Nghe tên tộc này, hàng vạn cường giả đều lộ ra sát ý và địch ý.
Năm xưa tộc Đại Vu ở nền văn minh Loạn Cổ có thể nói là tiểu đệ của tộc Loạn Cổ, nhưng sau này tộc Đại Vu lại đâm sau lưng tộc Loạn Cổ, không biết bao nhiêu cường giả của tộc Loạn Cổ đã chết trong tay tộc Đại Vu.
Huyết thù!
Nghe Loạn Cổ Đại Đế nói thế, Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hiện giờ hắn cũng đang cần một nhóm cường giả đỉnh cao giúp đỡ, bởi vì nền văn minh Thiên Hành sau khi nội chiến một lần thì chỉ còn lại Tịnh Sơ và Nhất Niệm có thể chiến đấu, thực sự quá ít cường giả. Bây giờ những cường giả của tộc Loạn Cổ này gia nhập, hắn hoàn toàn có thể chiến đấu với Ác Đạo Minh và tộc Đại Vu!
Loạn Cổ Đại Đế xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian từ từ bay đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân thắc mắc: “Đây là gì vậy?”
Loạn Cổ Đại Đế nói: “Tất cả thần vật và mạch Vĩnh Hằng của tộc Loạn Cổ ta đều ở trong chiếc nhẫn không gian này, bên trong có một chiếc thần giáp Loạn Cổ, là một trong ba báu vật tối cao của tộc Loạn Cổ ta, phù hợp với cậu đấy”.
Diệp Quân không từ chối, cất nhẫn đi: “Tiền bối, ngoài nhũng cường giả này, nền văn minh Loạn Cổ có còn tộc nhân nào nữa không? Nếu có, ta cũng sẽ giúp đỡ”.
Nghe vậy, Loạn Cổ Đại Đế nở nụ cười: “Đương nhiên là còn rồi, bây giờ họ đang ở một thời không đặc biệt, đến lúc đó mong Diệp thiếu chú ý nhiều hơn”.
Diệp Quân đáp: “Đương nhiên rồi”.
Loạn Cổ Đại Đế nhìn Diệp Quân cười thật tươi, thanh niên trước mắt đúng là có lòng.