Chương 4310
Diệp Quân trầm giọng bảo: “Ý cô là nền văn minh bên trên không muốn nền văn minh bên dưới đột phá?”
Chiêm Thanh gật đầu: “Rất có khả năng này, tài nguyên của cả vũ trụ là có hạn, thêm một nền văn minh vũ trụ cấp sáu tức là phải phân chia tài nguyên lại, chắc chắn nền văn minh bên trên không cho phép điều này. Vậy nên ta đoán, nền văn minh bên trên vẫn luôn theo dõi chúng ta, sở dĩ bọn họ cho phép chúng ta sống có lẽ là vì chúng ta còn có tác dụng lớn hơn”.
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Giống như thu hoạch rau hẹ, năm nay thu hoạch một đợt, năm sau lại thu hoạch một đợt, dù sao chỉ cần không nhổ tận gốc thì mỗi năm đều sẽ thu hoạch được một đợt”.
Diệp Quân nhìn Chiêm Thanh, phải nói rằng hắn rất sốc, đầu óc người này được đấy.
Chiêm Thanh nói tiếp: “Nhưng điều này cũng bình thường, quy luật của vũ trụ là cá lớn ăn cá bé, cá bé ăn tôm”.
Nói xong cô ta nhìn Loạn Cổ Đại Đế cách đó không xa: “Người dân Thiên Hành Diệp Quân, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi có muốn không?”
Diệp Quân trầm giọng: “Ta không phải người dân nền văn minh Thiên Hành”.
Chiêm Thanh gật đầu.
“Được rồi, người dân Thiên Hành Diệp Quân”.
Diệp Quân: “…”
Chiêm Thanh nhìn Diệp Quân cười bảo: “Có muốn nhận cơ hội không?”
Diệp Quân quả quyết đáp: “Có”.
Chiêm Thanh mỉm cười, đi đến trước mặt Loạn Cổ Đại Đế, cười bảo: “Loạn Cổ Đại Đế, ta biết ông để lại một phần thần hồn ở đây, ra đây đi”.
Một thoáng tĩnh lặng.
Pho tượng khẽ rung lên, ngay sau đó một hư ảnh chậm rãi bay ra từ pho tượng.
Chính là Loạn Cổ Đại Đế.
Sau khi Loạn Cổ Đại Đế xuất hiện, ông ta nhìn Diệp Quân rồi lại nhìn Chiêm Thanh.
“Nền văn minh Thiên Hành”.
Chiêm Thanh cười: “Đúng thế”.
Loạn Cổ Đại Đế bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”
Chiêm Thanh nhìn Diệp Quân: “Tiểu tử, đưa kiếm của ngươi cho vị này xem đi, nếu không có kiếm thì ông ấy không ra đâu!”
Diệp Quân nhìn Loạn Cổ Đại Đế, do dự một chút rồi xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên chậm rãi bay đến trước mặt Loạn Cổ Đại Đế.
Loạn Cổ Đại Đế nhìn kiếm Thanh Huyên, dần dần trong mắt ông ta có thêm vẻ nghiêm nghị.
Một lúc sau, Loạn Cổ Đại Đế nhìn Diệp Quân: “Người tạo ra thanh kiếm này là gì của cậu?”
Diệp Quân đáp: “Người thân của ta”.
Loạn Cổ Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc lâu rồi im lặng.
Chiêm Thanh cười: “Loạn Cổ Đại Đế, có lẽ hắn là cơ hội duy nhất của tộc Loạn Cổ ông đấy”.
Loạn Cổ Đại Đế quay đầu nhìn Chiêm Thanh: “Ta không tin nền văn minh Thiên Hành của cô”.
Chiêm Thanh bình tĩnh nói: “Sở dĩ nền văn minh Thiên Hành ta nuốt chửng những nền văn minh cấp thấp hơn cũng là để đột phá giới hạn của mình, đạt tới một tầm cao mới, hơn nữa bây giờ nền văn minh Thiên Hành ta vì nội loạn mà thực lực thiệt hại nặng nề, đối với nền văn minh Thiên Hành ta hiện tại, đối kháng với tộc Đại Vu và Ác Đạo Minh mới là quan trọng nhất”.