Chương 4246

Mà vừa rồi Tịnh Sơ sử dụng lửa Thiên Hành để đồng quy vu tận đã đồng nghĩa với việc Phục Võ cũng có thể dùng lửa.

Phục Võ nói xong câu đó thì quay người tiếp tục đi về phía tổ thạch luân hồi, bà ta nói: “Nền văn minh Thiên Hành ngược đãi ngươi đến chết, vậy ta sẽ khiến cả nền văn minh Thiên Hành phải chết vì ngươi…”

Đúng lúc này, Tịnh Sơ nằm cách đó không xa hít sâu một hơi, tuy rất khó khăn nhưng bà ta vẫn từ từ gắng gượng đứng dậy, lúc này bụng bà ta vẫn đang cắm một thanh kiếm, toàn thân đầy vết kiếm, đã thành người máu từ lâu, đứng cũng không vững.

Bà ta bước từng bước về phía Phục Võ, mỗi bước đi đều sẽ để lại một dấu chân đẫm máu.

Lúc này, một ông lão của nền văn minh Thiên Hành đột nhiên bước ra, nhìn Tịnh Sơ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, run rẩy nói: “Quan chấp hành đứng đầu… đủ rồi, thật sự đủ rồi”.

Tịnh Sơ nhìn Phục Võ phía xa, chậm rãi cất bước đi tiếp: “Tịnh Sơ ta thề với trời, thể hiện ý chí của ta, trước kẻ địch mạnh không hề sợ hãi, bảo vệ thần dân, thà chết chứ không đầu hàng… Chỉ cần phía sau còn một người dân thì ta sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng…

Lời tuyên thề của quan chấp hành đứng đầu!

Khi Tịnh Sơ đọc lời tuyên thề của quan chấp hành đứng đầu này, vô số cường giả của nền văn minh Thiên Hành không kìm nén được nữa mà bật khóc. Quan chấp hành đứng đầu! Thần hộ mệnh của nền văn minh Thiên Hành!

Chỉ cần nền văn minh Thiên Hành vẫn còn một người dân còn sống thì họ vẫn sẽ chiến đấu đến chết! Trong mắt Nhất Niệm, nước mắt cũng từ từ chảy xuống.

Phục Võ dừng bước, bà ta đã từng đọc tuyên, nhưng bây giờ…

Bà ta lắc đầu, tiếp tục đi về phía tổ thạch luân hồi, giữa hai hàng lông mày của bà ta có âm hỏa Thiên Hành bốc cháy hừng hực.

Tổ thạch luân hồi không chạy, vì nó biết chẳng thể thoát được, nó chỉ cảm thấy rất bức bối, hai người dân gây chuyện, vì sao người bị thương lại là mình?

Nhưng vào lúc này, một sức mạnh bí ẩn đột nhiên xuất hiện giữa đất trời, sau đó một luồng sáng xanh lục đột nhiên bay ra từ cơ thể Diệp Quân, chắn trước mặt Phục Võ.

Trong ánh sáng xanh lục là một cái cây! Cây sinh mệnh Thiên Hành!

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sửng sốt, sao cây sinh mệnh Thiên Hành lại xuất hiện? Chẳng lẽ đến để nộp mạng?

Phục Võ nhìn chằm chằm cây sinh mệnh Thiên Hành, kiếm trong tay bà ta khẽ rung.

Cây sinh mệnh Thiên Hành lên tiếng: “Phục Võ, khi xưa ngươi đã từng dùng quả hạch của mình để thề trước mặt ta. Thân là con dân nền văn minh Thiên Hành, cả đời chiến đấu vì nền văn minh Thiên Hành, mà bây giờ ngươi đang định làm trái lời thề của mình ư?”

Phục Võ nhìn thẳng vào cây sinh mệnh Thiên Hành, không chút do dự đáp: “Phải!”

Cây sinh mệnh Thiên Hành im lặng một lát rồi bảo: “Kẻ làm trái lời thề đều sẽ bị lời thề trừng phạt”.

Ầm!

Trong khoảnh khắc, một luồng sáng màu đen đáng sợ ngưng tụ từ trong đất trời, sau đó từng luồng sức mạnh bí ẩn dâng lên từ nơi sâu trong cơ thể Phục Võ. Bà ta đột nhiên trợn tròn hai mắt, mặt mũi vặn vẹo, chịu đựng nỗi đau cực lớn.

Lời thề của nền văn minh Thiên Hành có tính ràng buộc, hơn nữa trước đây bà ta lập lời thề hoàn toàn tự nguyện, không hề bị ép buộc, cho nên sức mạnh phản phệ của lời thề càng đáng sợ hơn.

Lời thề trừng phạt!

Nhưng lúc này Phục Võ lại đưa tay phải ra, cắm mạnh vào bụng mình, lấy quả hạch của mình ra, bà ta nhìn thẳng cây sinh mệnh Thiên Hành, gằn giọng nói: “Đời này ta không còn là người dân của nền văn minh Thiên Hành nữa!”, nói xong bà ta nắm chặt tay phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play