“Ông!”

Một người đàn ông trung niên vọt ra từ sau cánh cửa đá, nhìn chằm chằm ngọc bội, khi xác nhận đây là đồ thật thì cảm xúc vừa hưng phấn vừa kích động xen lẫn kính sợ, cuối cùng trở thành phức tạp.

Một hồi sau, ông ta hỏi Khâu Bạch Y: “Nàng đang ở đâu?”

Khâu Bạch Y: “Một nơi rất xa, nhưng đã đồng ý giúp đỡ Ác Đạo Minh”.

Đại Đạo hiện hữu tỏ ra hoài nghi: “Vì sao chủ nhân lại đồng ý giúp ông?”

Khâu Bạch Y mỉm cười: “Ác Đạo Minh đã giao dịch với nàng ta”.

Đại Đạo hiện hữu im lặng một hồi mới nói: “Người phụ nữ váy trắng kia rất mạnh, ta không phải là đối thủ, mà cha của tên Diệp Quân cũng sâu không lường được. Hai người đó…”

Khâu Bạch Y cất ngọc bội vào: “Ta biết, ta cũng không nói ngươi phải đối phó với bà ta”.

Đại Đạo hiện hữu nhìn lên, thấy ông ta cười nói: “Sẽ có người khác làm việc ấy”.

Đại Đạo hiện hữu tò mò: “Là ai?”

Khâu Bạch Y: “Tạm chưa biết”.

Đại Đạo hiện hữu cáu kỉnh: “Ông giỡn mặt đấy à?”

Khâu Bạch Y cười khổ: “Người phụ nữ kia quá mạnh, người thường không đánh lại được nên ta phải đi tìm viện binh. Ta đã chọn được một người, nhưng không biết đối phương có chịu hay không, nhưng mà chỉ cần ra một cái giá thích hợp thì hẳn sẽ được thôi”.

Sắc mặt Đại Đạo hiện hữu sa sầm.

Khâu Bạch Y tiếp tục: “Ba kiếm tu xuất hiện vào hôm đó, trừ nữ kiếm tiên này ra còn hai kiếm tu áo trắng và áo xanh, ngươi có biết họ mạnh đến đâu không?”

Đại Đạo hiện hữu im lặng một hồi lâu mới nói: “Áo xanh thì không rõ, áo trắng thì ta từng tiếp xúc nên có biết một chút. Từ rất lâu về trước hắn ta đã vô cùng mạnh rồi, giới hạn ở đâu ta cũng không biết, nhưng chắc chắn có thể giết ta”.

Khâu Bạch Y nghĩ ngợi: “Chọn một trong ba đi”.

Đại Đạo hiện hữu nói ngay: “Ta chọn Diệp Quân”.

Khâu Bạch Y đảo mắt: “Nói cũng như không”.

Đại Đạo hiện hữu tái xanh cả mặt, sau đó thấp giọng thở dài: “Tuy ta không biết vì sao chủ nhân lại đồng ý, nhưng nói thật, ta không muốn đối đầu với họ. Ta biết Ác Đạo Minh năm xưa từng giao chiến với văn minh Thiên Hành đương nhiên cũng không đơn giản, mà chủ nhân Ác Đạo của các ngươi cũng sâu không lường được, nhưng…”

Nó lắc đầu.

Khâu Bạch Y gật gù: “Ta biết nỗi lo của ngươi, nhưng ngươi phải chọn một. Không cần giết, chỉ cần giữ chân là được”.

Đại Đạo hiện hữu im thin thít.

Khâu Bạch Y quơ quơ miếng ngọc bội trong tay: “Ngươi muốn làm phản thì chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ đi ngay, không quấy rầy nữa”.

Sắc mặt xấu xí đến tợn, Đại Đạo hiện hữu hộc ra một lựa chọn: “Vậy thì người áo xanh”.

Khâu Bạch Y cất ngọc bội vào: “Được thôi”.

Đại Đạo hiện hữu lại nhắc nhở: “Tên đó có văn minh Thiên Hành chống lưng”.

Khâu Bạch Y cười: “Bọn họ sẽ không giúp”.

Đại Đạo hiện hữu tỏ vẻ nghi ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play