Nói xong, hắn biến thành một tia kiếm quang biến mất ở phía xa.
Sau khi Diệp Quân biến mất, ông lão kia lập tức thở phào nhẹ nhõm, ông ta nhìn tinh thể Vĩnh Hằng trong tay, trên mặt hiện lên ý cười, đây đúng là phát tài mà!
…
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đi tới một toà thành cổ, hắn đi tới một phủ đệ theo địa chỉ trên bản đồ.
Phủ nhà họ Diệp!
Diệp Quân tiến lên gõ cửa, cửa nhanh chóng mở ra, một cô gái mặc áo xanh xuất hiện trước mặt hắn.
Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng uyển chuyển, trong tay còn đang ôm một quyển cổ tịch.
Cô gái nhìn Diệp Quân với vẻ ngạc nhiên: “Ngươi là?”
Diệp Quân chắp tay: “Cô nương, ta đến tìm một tiền bối tên là Lý Tú Doanh”.
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi tìm mẹ ta ư?”
Mẹ!
Diệp Quân nhìn thoáng qua cô gái, gật nhẹ đầu: “Phải”.
Cô gái đang định đáp lời thì một giọng nói chợt vang lên từ sau lưng cô ta: “Cho cậu ấy vào đi”.
Cô gái áo xanh mở cửa, sau đó cất lời: “Mời vào”.
Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.
Nói xong, hắn đi vào trong, dưới sự chỉ đường của cô gái áo xanh, sau đó đi qua sân nhỏ, Diệp Quân đi tới một tiểu điện, trong tiểu điện có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi thẳng người, dù năm tháng để lại chút dấu vết trên mặt bà ấy, nhưng chỉ khiến cho sự xinh đẹp của bà ấy có thể một cảm giác khác.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Diệp Quân, không nói một lời.
Diệp Quân lấy một miếng ngọc bội ra, khi thấy miếng ngọc bội này, người phụ nữ lập tức nói: “Thanh Hàn, con ra ngoài đi”.
Cô gái áo xanh khó hiểu: “Mẹ?”
Người phụ nữ lặp lại lần nữa: “Đi ra ngoài”.
Trong giọng nói đã chứa đựng chút tức giận.
Cô gái cảm thấy rất khó hiểu, nhưng không dám cãi lời, cô ta tò mò nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi cô gái rời đi, trong điện chỉ còn lại Diệp Quân và người phụ nữ xinh đẹp.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi là gì của ông ta?”
Diệp Quân đáp: “Tiền bối từng chỉ dạy kiếm đạo cho ta”.
Người phụ nữ lại hỏi: “Ông ta bảo ngươi đến à?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Người phụ nữ nói: “Đến để làm gì?”
Diệp Quân đáp: “Tiền bối bảo ta chuyển lời cho bà, ông ấy nói là ông ấy sai rồi, ông ấy có lỗi với bà…”
Nét mặt người phụ nữ không có chút cảm xúc: “Chỉ thế thôi à?”
Diệp Quân lấy một chiếc nhẫn không gian và kiếm ra, đặt trên bàn bên cạnh người phụ nữ cùng với ngọc bội, sau đó nói: “Đây là những thứ tiền bối bảo ta đưa cho bà…”
Người phụ nữ vẫn rất lạnh nhạt: “Vì sao ông ta không tự mình đến đây?”
Diệp Quân chần chừ một lát rồi nói: “Tiền bối đã chết rồi”.