Diệp Quân chần chừ một lát rồi hỏi: “Tiền bối, ngài bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”
Người đàn ông uống một hớp rượu, sau đó nói: “Yên tâm, ta chỉ mới đến đây chưa tới trăm năm mà thôi, hơn nữa cũng không phải ta bị giam, ta cũng giống như ngươi đến để vượt ải, người vốn bị nhốt ở đây đã bị ta chém chết rồi. Sau đó ta phát hiện liên tục có người đến khiêu chiến, vì thế bèn ở lại đây luôn, muốn thử thực lực của cao thủ cấp cao ở vũ trụ này, sau đó phát hiện đa số đều là mấy tên ngốc, vì thế mấy năm qua ta luôn chiến đấu với Đại Đạo hiện hữu”.
Diệp Quân gật đầu: “Thì ra là thế”.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua người đàn ông, hắn biết dù là bây giờ, tiền bối trước mắt vẫn không thể đối mặt với người phụ nữ kia.
Đàn ông rất nhiều lúc là như thế, ta có thể nhận lỗi, nhưng ta chắc chắn sẽ không cúi đầu.
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối xưng hô thế nào ạ?”
Người đàn ông cười đáp: “Diệp Tu Nhiên”.
Dứt lời, ông ta chợt ngẩng đầu nhìn lên, cười to nói: “Đại Đạo, đến đây, chúng ta đánh một trận cuối cùng”.
Ong!
Một tiếng kiếm reo phóng lên cao, chỉ trong nháy mắt, tù ấn Đại Đạo phía chân trời đã ầm ầm vỡ tan…
Vào khoảnh khắc tù ấn Đại Đạo vỡ tan, từ chín tầng trời chợt có một quyền ấn đánh thẳng xuống.
Tốc độ của quyền ấn rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đánh lên kiếm khí của Diệp Tu Nhiên.
Ầm!
Kiếm khí kia của Diệp Tu Nhiên lập tức bị ép dừng lại.
Lúc này, một thiếu niên xuất hiện ở chân trời, thiếu niên trông rất hiên ngang, tràn đầy khí thế.
Thiếu niên cúi chào Diệp Tu Nhiên: “Tại hạ Trần Tuế Nguyệt, thay sư phụ chiến đấu với các hạ một trận”.
Thay sư phụ!
Diệp Quân nhất thời hơi ngạc nhiên, sư phụ của thiếu niên này là Đại Đạo hiện hữu?
Diệp Tu Nhiên cười nói: “Ta sẽ không nương tay đâu”.
Trần Tuế Nguyệt đáp: “Tiền bối thực lực hơn người, nhưng mấy năm gần đây ngài bị trúng Đạo khiển, thực lực chỉ còn chưa đến ba phần so với thời kỳ đỉnh cao, sư phụ của coi trọng người tài, nếu tiền bối muốn rời đi thì có thể đi bất cứ lúc nào, không cần thiết phải tự tìm đường chết”.
Diệp Tu Nhiên lắc đầu: “Ta đã không còn gì để vương vấn nữa, chỉ muốn hoàn thành trận chiến cuối cùng này thôi”.
Nghe thấy thế, Trần Tuế Nguyệt im lặng một lúc rồi gật đầu: “Vậy mời tiền bối ra tay”.
Diệp Tu Nhiên cười nói: “Ra tay đi”.
Dứt lời, ông ta chợt biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.
Trần Tuế Nguyệt ở chân trời tiến lên một bước, chỉ một bước đã khiến thời không trong thiên địa trở nên mơ hồ.
Cố định thời gian!
Lúc này, thanh kiếm trong tay Diệp Tu Nhiên rung động kịch liệt.
Rắc!
Thời không mơ hồ kia vỡ tan tành, thanh kiếm thoáng chốc đã di chuyển đến trước mặt Trần Tuế Nguyệt, nhưng nét mặt Trần Tuế Nguyệt không hề thay đổi, hắn ta tiến lên một bước đấm tới.
Ầm!