Tịnh An vội ngồi dậy, cô ta trầm giọng nói: “Cô không được đổi ý đâu đấy!”

Diệp Quân: “…”

Nhất Niệm gặm thịt dê, sau đó nói: “Phải xem biểu hiện của cô đã”.

Tịnh An im lặng một lúc rồi nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi có biết cô cô của ngươi lợi hại thế nào không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Thực lực của cô cô váy trắng vẫn là một điều bí ẩn.

Tịnh An trầm giọng nói: “Thực lực cô cô ngươi có thể nói là không bình thường, vì trong lửa Thiên Hành ẩn chứa một Pháp Tắc Đại Đạo đặc biệt, đối với nền văn minh vũ trụ cấp thấp, Pháp Tắc Đại Đạo này tương đương với…”

Nói đến đây, cô ta ngẫm nghĩ một lúc mới nói tiếp: “Tương đương với một con dê”.

Cái gì?

Diệp Quân bối rối.

Tịnh An nói tiếp: “Nói đúng hơn thì tương đương với một con dê đối diện với ngươi, thế giới của nó với thế giới của ngươi, sức mạnh của nó với sức mạnh của ngươi, nhận thức của nó với nhận thức của ngươi… Ngươi hiểu chứ?”

Diệp Quân im lặng, ví dụ của Tịnh An này còn khó nghe hơn cả Tháp gia.

Tịnh An nói tiếp: “Ngươi suy nghĩ đi, ngươi nướng dê lên ăn là chuyện rất bình thường đúng không, nhưng nếu con dê này nướng chúng ta lên ăn thì sao?”

Diệp Quân: “…”

Tịnh An lại nói: “Thực lực cô cô ngươi không tầm thường, nói theo định luật Pháp Tắc hiện hữu của nền văn minh Thiên Hành chúng ta là nền văn minh vũ trụ đẳng cấp thấp không thể nào xuất hiện một người lợi hại như thế được”.

Nói đến đây, cô ta nhìn thời không đặc biệt xung quanh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nơi nãy cũng không hề bình thường”.

Diệp Quân nói: “Tịnh An cô nương, mấy năm qua nền văn minh Thiên Hành các cô có gặp đối thủ mạnh một các đặc biệt không?”

Tịnh An lắc đầu: “Chưa từng”.

Nhất Niệm chợt nói: “Có một thế lực là vùng đất Cựu Đạo”.

Tịnh An cau mày, không phản bác.

Diệp Quân hỏi: “Cựu Đạo này là?”

Nhất Niệm đáp: “Là một Đạo rất cổ xưa, cũng là tiền thân của Đại Đạo hiện hữu, lúc trước đã từng giao thủ với chúng ta, còn đánh bại quan chấp hành đứng đầu của chúng ta lúc đó. Nhưng không biết vì lý do gì mà nó biến mất, chúng ta cũng không tìm thấy nó nữa, tiếp theo Đại Đạo hiện hữu này vừa mới xuất hiện đã rất lợi hại, nhưng sau đó cũng không biết vì lý do gì mà ngày càng sa sút…”

Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: “Có thể cho ta mười ngày không? Mười ngày sau ta đi tới nền văn minh Thiên Hành với các cô”.

Nhất Niệm cười đáp: “Được”.

Tịnh An không nói gì, ở nơi này còn có đồ ăn, có chỗ chơi, rất vui.

Diệp Quân cười khẽ, sau khi trò chuyện một lúc nữa với hai người, hắn đi tới Ngũ Trọng Thiên.

Rèn luyện!

Nâng cao thực lực!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play