Gã kể lại một vài tin tức liên quan tới thư viện Quan Huyên mà mình đã điều tra được.

Sau khi nghe Lệ Hàn nói xong, vẻ mặt Lệ Minh dần dần trở nên nghiêm trọng: “Thư viện Quan Huyên muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ?”

Lệ Hàn gật đầu: “Đúng vậy, khi con mới biết điều này cũng vô cùng kinh hãi, bởi vì vũ trụ quá lớn, mà muốn làm điều này thì thật sự rất khó khăn, phải nói rằng, chuyện này căn bản là không thể. Nhưng…”

Nói đến đây, gã dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Bây giờ nhìn lại, dường như cũng không phải là không có khả năng”.

Lệ Minh cười nói: “Quả thật”.

Nói xong, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Nếu không có gì bất ngờ, trong tương lai vận mệnh của vũ trụ sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất, cho nên ngươi làm rất tốt, bây giờ đưa Lệ tộc gia nhập thư viện này thì có thể có được một vài cơ duyên”.

Lệ Hàn gật đầu: “Tiên tổ hiểu được là tốt rồi”.

Trong mắt Lệ Minh đột nhiên lóe lên vẻ rối rắm: “Tiên tổ ta đã từng là một người kiêu ngạo, tự cho mình là nóc nhà của vũ trụ, mãi tới sau này khi gặp phải nền văn minh Thiên Hành thì ta mới biết thế nào gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Mà vừa nãy, sau khi thấy người đàn ông áo trắng và người phụ nữ váy trắng ra tay thì ta mới thật sự hiểu, hóa ra trong mắt một vài người, nóc nhà của một vũ trụ chẳng khác gì những con kiến hôi”.

Lệ Hàn im lặng.

Lệ Minh nhìn Lệ Hàn: “Lần này Lệ tộc chúng ta qua lại thân thiết với thư viện Quan Huyên là một cơ hội vô cùng lớn, nhưng ngươi nhất định phải nhớ, nhất định phải quản lý tốt mọi người trong tộc, đừng để bọn họ gây rắc rối, làm lãng phí mất cơ hội lớn này. Ngoài ra, phải toàn lực phối hợp với thư viện Quan Huyên để thiết lập trật tự, nếu có nơi nào cần xông pha chiến đấu thì Lệ tộc phải là người đầu tiên đứng lên, tóm lại, chúng ta phải giữ phần tình cảm này trở nên vững chắc hơn…”

Lệ Hàn gật đầu: “Con đã bảo mọi người chép lại Quan Huyên Pháp, sau này Quan Huyên Pháp sẽ dần dần thay thế tộc pháp của Lệ tộc”.

“Ha ha!”

Lệ Minh đột nhiên cười phá lên.

Có con cháu đời sau như thế này thì lo gì sau này gia tộc không hưng thịnh chứ?

Lệ Minh vỗ nhẹ bả vai Lệ Hàn, nhẹ giọng nói: “Gia tộc giao cho ngươi”.

Vừa nói, cơ thể ông ta bắt đầu biến mất.

Lệ Hàn hành lễ: “Tiên tổ đi thong thả”.

Lệ Minh nhìn tinh hà vũ trụ rực rỡ một lần cuối cùng, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, ngay sau đó hoàn toàn biến mất.

Đại Chu.

Ở cửa đại điện trong hoàng cung, Chu Phạn mặc một bộ đồ màu vàng nhạt, dung mạo tuyệt thế.

Khi biết Chiêu Võ Đạo Đế bao vây Diệp Quân, cô ta chỉ muốn chạy đến Đăng Thiên Vực cùng kề vai tác chiến với Diệp Quân, nhưng cô ta biết rõ bây giờ thực lực của mình không giúp được gì, chỉ thêm phiền phức.

Chờ đợi!

Việc cô ta có thể làm là ở đây chờ tin!

Chắc chắn vô cùng bức bối khó chịu.

Một ngày như một năm.

Đúng lúc này, Hoàng Đế Đại Chu xuất hiện trước mặt cô ta, nhìn thấy Hoàng Đế Đại Chu, vẻ mặt Chu Phạn tươi cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play