Diệp Quân không chỉ có thân xác cực mạnh mà tốc độ tự hồi phục cũng rất nhanh.
Đây không phải là kiếm tu, mẹ nó đây là thể tu.
Đáng sợ nhất là sức chiến đấu của Diệp Quân còn ngày càng mạnh nữa, cho dù là kiếm ý hay là sức mạnh hai huyết mạch kia thì cũng đều ngày càng mạnh.
Huyết Kiếp Thương trong tay ông ta đã tan tành, suýt nữa thì phá nát.
Bây giờ ông ta cũng không dám đánh trực diện khi đối diện với kiếm quang của Diệp Quân, chỉ có thể né đòn, vì chỉ đụng vào thôi đã có thể bị thương, thế nên ông ta đánh cực kỳ áp lực.
Ngược lại Diệp Quân thì lại như một con bò hoang, chỉ dựa vào trang bị thần kỳ cả người không hề kiêng nể đánh thẳng đến.
Lần đầu tiên ông ta gặp phải một tên cả người mang theo trang bị thần kỳ.
Đánh như bị trói tay trói chân.
Trong quán rượu bên dưới, Chiêu Võ Đạo Đế khẽ cười nói: “Tây Thánh Minh Quân sắp không thể cầm cự được nữa”, Thiên Võ Tân nhìn Diệp Quân ở phía xa, sau đó nói: “Người này toàn dựa vào thanh kiếm đó, nếu không Tây Thánh Minh Quân chắc đã gi ết chết hắn rồi”.
Nói đến đây, cô ta nhìn Chiêu Võ Đạo Đế: “Tiền bối ra tay à?”
Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Chưa phải lúc, vì vẫn còn người bạn cũ chưa đến”.
Thiên Võ Tân nói: “Còn một vị Minh Quân nữa?”
Chiêu Võ Đạo Đế lắc đầu.
Thiên Võ Tân do dự một lát, cũng không hỏi gì thêm.
Chiêu Võ Đạo Đế ngẩng đầu lên nhìn trời, gõ nhẹ lên bàn.
Ầm!
Tận cuối chân trời, một luồng khí tức đáng sợ bỗng phá vỡ thời không lao thẳng về phía Diệp Quân.
Diệp Quân bỗng xoay người chém một nhát kiếm.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên, Diệp Quân chấn động lùi về sau cả vạn trượng, vừa dừng lại khóe môi hắn xuất hiện vệt máu.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, một ông lão mặc đồ đỏ xuất hiện ở đằng xa, tóc bạc phơ, tay cầm một cây trượng sắt, phía sau là một vòng xoáy màu đỏ máu.
Đông Thánh Minh Quân!
Người mạnh nhất trong Tứ Thánh Minh Quân.
Diệp Quân bỗng cầm kiếm Thanh Huyên vung mạnh một nhát về phía Đông Thánh Minh Quân.
Âm thầm lặng lẽ.
Nhưng Đông Thánh Minh Quân lại biến sắc, vì tuổi thọ của ông ta mất đi cả trăm vạn năm.
Lúc này Diệp Quân lại liên tục tung ra chín nhát kiếm.
Đồng tử Đông Thánh Minh Quân co lại, cảm thấy hoảng sợ vội lùi về sau, thế nhưng vẫn hơi muộn, lúc ông ta dừng lại, cả người đều trở nên già nua, tóc bạc trắng.
Một ngàn vạn năm tuổi thọ biến mất.
Đông Thánh Minh Quân vừa ra trận mặt đầy vẻ khó tin nhìn Diệp Quân.
Trong mắt Tây Thánh Minh Quân ở đằng xa cũng đầy vẻ kiêng dè, ông ta liên tục lùi về sau cả vạn trượng cách xa Diệp Quân, đồng thời cũng cảm thấy hơi hối hận.