Đạo Đế cười khẽ nâng ly rượu lên uống một ngụm: “Vậy để ông ta chơi đùa trước đi”.

Dù Tu Pháp thấy không vui nhưng cũng không nói gì, hắn ta gật nhẹ đầu, hắn ta nhìn thoáng qua kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân ở phía chân trời, sau đó lui sang một bên nhắm mắt dưỡng thần.

Chân trời.

Diệp Quân và Ám Tăng kia đứng cách nhau khá xa, Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên trong tay, quanh người tản ra kiếm ý vô địch đáng sợ, thời không xung quanh bị kiếm ý của hắn làm chấn động đến mức liên tục vỡ vụn, cực kỳ kinh khủng.

Còn Ám Tăng ở đối diện Diệp Quân thì chắp hai tay, quanh người liên tục có phật quang hắc ám tản ra, trông rất tà ác.

Sau lưng ông ta còn có bảy tên hoà thượng, trên người bảy hoà thượng này cũng đều tản ra ám quang đáng sợ, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.

Ám Tăng nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt vô cùng nặng nề: “Diệp Quân, nếu ngươi không sử dụng thanh kiếm này thì ta sẽ đấu tay đôi với ngươi. Nếu không chúng ta cùng xông lên, ngươi sẽ không có khả năng chiến thắng đâu”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ông nói lời phải giữ lời đấy?”

Ám Tăng chắp hai tay: “Đương nhiên rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được, vậy ta sẽ đấu tay đôi với ông”.

Dứt lời, hắn cất kiếm Thanh Huyên đi.

Thấy Diệp Quân đã cất kiếm Thanh Huyên, Ám Tăng thầm cười khẩy, sau đó quay đầu nhìn một hoà thượng bên cạnh, cất lời: “Các ngươi lui xuống đi”.

Mấy hoà thượng kia lập tức lùi lại vạn trượng, nhường chiến trường lại cho hai người, nhưng khí thế của bọn họ vẫn luôn phong toả xung quanh, rõ ràng là sợ Diệp Quân chạy trốn.

Đợi sau khi mấy hoà thượng lùi lại, Ám Tăng quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, ánh mắt ông ta dần trở nên lạnh như băng, sở dĩ ông ta không cho người khác nhúng tay vào đương nhiên là vì có ý đồ riêng. Từ lần đầu tiên nếm trải sự lợi hại của thanh thần kiếm trong tay Diệp Quân, ông ta đã có suy nghĩ muốn chiếm nó làm của riêng. Lúc này sao ông ta có thể để người khác nhúng tay vào được?

Đương nhiên nếu đánh hội đồng như thế thì sẽ mất mặt lắm, nhưng nếu không đánh hội đồng thì kiếm của Diệp Quân thật sự quá sắc bén, ông ta không tự tin rằng mình có thể chiến thắng, cũng may Diệp Quân này dễ nói chuyện, đồng ý không sử dụng kiếm, nếu không nói không chừng hôm nay ông ta chỉ đành không cần thể diện nữa.

Đúng là ngu xuẩn!

Lúc thấy Diệp Quân cất kiếm Thanh Huyên đi, Ám Tăng không khỏi lén cười châm chọc, ông ta biết sở dĩ Diệp Quân đồng ý không sử dụng kiếm đều là vì sự kiêu ngạo của kiếm tu… Mà theo ông ta thì đó thật sự là một hành động rất ngu xuẩn.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: “Đại sư, có thể bắt đầu rồi chứ?”

Ám Tăng thôi suy nghĩ, ông ta gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một thanh kiếm ý xuất hiện, người hắn run lên, biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Xoẹt!

Kiếm quang kia lướt qua, dù không phải kiếm Thanh Huyên nhưng uy lực kiếm đạo của Diệp Quân vẫn mạnh mẽ như trước.

Thấy cảnh này, Ám Tăng hơi ngạc nhiên, ông ta vốn cứ tưởng Diệp Quân nhờ có thanh thần kiếm nên thực lực mới kinh khủng đến thế, nhưng bây giờ xem ra hắn vẫn có chút bản lĩnh, nhưng cũng không nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play