Tiên Lão quay đầu nhìn thoáng qua bia đá Đăng Thiên đang đứng sừng sững giữa trời đất: “Diệp Quân kia còn đang tu luyện…”

Chiêu Võ Đại Đế cười nói: “Cứ để hắn vùng vẫy, chẳng qua chỉ là một tên hề mà thôi”.

Trọng Thiên thứ ba trong Tiểu Tháp đã qua năm năm.

Năm năm này, mỗi ngày Diệp Quân không ngừng chiến đấu với Nho Uyên và Lý Toại Phong, lực chiến đấu liên tục tăng lên.

Uy lực mấy kiếm kỹ của hắn tăng hơn trước rất nhiều.

Hiện giờ hắn dốc hết sức lực, sử dụng kiếm Thanh Huyên, có thể dùng kiếm chém năm mươi vạn năm Tuế Nguyệt, cho dù không dùng kiếm Thanh Huyên, một nhát kiếm của hắn cũng có thể chém mười vạn năm Tuế Nguyệt.

Có thể nói, dưới cảnh giới Khai Đạo, hắn là vô địch.

Cho dù cường giả cảnh giới Khai Đạo bình thường cũng không chịu nổi kiếm kỹ này của hắn, bởi vì bây giờ hắn có thể tùy ý thi triển được mười nhát kiếm… Nếu dung hợp với Ngao Thiên Thiên thì còn nhiều hơn nữa, uy lực cũng lớn hơn.

Cho dù là Nho Uyên và Lý Toại Phong cũng vô cùng kiêng kỵ Nhất Giới Tuế Nguyệt này của hắn.

Ngoại trừ Nhất Giới Tuế Nguyệt thì Diên Trì Nhất Kiếm, thời không Tuế Nguyệt và thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm của Diệp Quân đều tiến bộ rất lớn.

Đặc biệt là Diên Trì Nhất Kiếm, tốc độ nhanh hơn, sức mạnh lớn hơn, xuất quỷ nhập thần, cho dù là Lý Toại Phong và Nho Uyên cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản.

Nếu như Diệp Quân dùng kiếm Thanh Huyên thì hai người kia phải tạm tránh nguy hiểm, kéo xa khoảng cách.

Phía chân trời, Nho Uyên đang đối diện với Diệp Quân, thời không xung quanh hơi rung chuyển.

Nho Uyên đột nhiên nói: “Ngươi đang hạ thấp cảnh giới của mình sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Nho Uyên hơi tò mò: “Vì sao phải hạ thấp cảnh giới của bản thân?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Nước đầy sẽ tự tràn”.

Nho Uyên giật mình, nói tiếp: “Có khả năng”.

Ánh mắt ông ta có thêm sự tán thưởng, người trẻ tuổi trước mặt này không kiêu ngạo không nóng nảy, càng không tham lam, tâm tính này thật sự rất hiếm có.

Diệp Quân đột nhiên thu hồi ý kiếm trong tay, sau đó cúi người hành lễ với Nho Uyên, chân thành nói: “Trong khoảng thời gian này, đa tạ tiền bối đã cùng luyện tập và chỉ điểm”.

Khoảng thời gian này nếu không nhờ hai người họ chỉ điểm tận tình, hắn sẽ không thể nào tiến bộ nhanh như vậy được.

Nho Uyên cười nói: “Không cần như thế, ngươi có ơn với ta và Toại Phong, chúng ta dạy ngươi cũng như dạy cho chúng ta, thật sự nhỏ bé không đáng kể, ngươi khách sáo như vậy, ngược tại làm ta hơi xấu hổ”.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó mở lòng bàn tay ra, một quả Đạo Linh bay đến trước mặt Nho Uyên: “Tiền bối, vật này sẽ giúp ông nhanh chóng hồi phục”.

Nói xong, hắn lại lấy hai tinh thể Vĩnh Hằng ra đưa cho Nho Uyên.

Lúc này, Nho Uyên không từ chối nữa, bởi vì tiếp theo đây có lẽ Diệp Quân sẽ có một cuộc chiến ác liệt với Ác Đạo Minh, ông ta phải nhanh chóng hồi phục tu vi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play