Diệp Quân này đến từ nền văn minh Thiên Hành ư?
Trong đầu mọi người đều hiện lên suy nghĩ này, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không đúng.
Sao có thể là nền văn minh Thiên Hành được chứ?
Dù sao nền văn minh Thiên Hành nhìn thấy nền văn minh khác là phóng hỏa, nếu là nền văn minh Thiên Hành thật thì e là Đăng Thiên Vực không còn nữa.
Lẽ nào là giả?
Diệp Quân và Nhất Niệm ngồi trước đống lửa, thịt dê trên tay Diệp Quân đã tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Nhất Niệm nhìn chằm chằm thịt dê trước mặt, cũng đã ch ảy nước bọt.
Thấy dáng vẻ này của Nhất Niệm, Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Xong ngay đây”.
Lúc này Nhất Niệm bỗng thổi vào đống lửa, lửa Thiên Hành lập tức trở nên lớn hơn.
Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, mỉm cười nhưng không nói gì.
Vì ngọn lửa khá lớn nên chẳng mấy chốc thịt dê trong tay Diệp Quân đã được nướng đến chín vàng, mùi thơm tỏa ra xung quanh, cực kỳ hấp dẫn.
Diệp Quân xé một cái đùi rồi đưa cho Nhất Niệm, Nhất Niệm li3m môi, sau đó cầm lấy đùi dê gặm.
Diệp Quân mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Nhất Niệm nói: “Ăn từ từ thôi, không ai giành ăn với muội đâu”.
Nhất Niệm ngẩng đầu lên cong môi cười với hắn, sau đó tiếp tục ăn.
Diệp Quân quay đầu nhìn lửa Thiên Hành trước mặt, lặng im không nói.
“Ha ha”.
Ngay lúc này một âm thanh vang lên.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy một thiếu niên đi đến. Thiếu niên này mặc một bộ đồ gấm, bên hông buộc một ngọc bội màu xanh cực kỳ chói mắt, trên tay cầm một cái quạt xếp.
“Tộc Vu Mã”.
Giọng Tức Mặc Lan bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Diệp công tử hãy cẩn thận, người này là Vu Mã Ách của tộc Vu Mã, mặc dù gã chỉ mới ở cảnh giới Bình Đạo nhưng sức chiến đấu cực kỳ mạnh, hơn nữa trên người gã có rất nhiều bảo vật, thế nên cũng có thể đánh nhau với cường giả cảnh giới Khai Đạo, hơn nữa đằng sau người này còn có cường giả cảnh giới Khai Đạo của tộc Vu Mã bảo vệ, nấp ở trong tối, Diệp công tử phải cẩn thận”.
Tộc Vu Mã!
Diệp Quân nhìn Vu Mã Ách, sau đó thu lại tầm nhìn, hắn xé một miếng thịt đưa cho Nhất Niệm bên cạnh, dĩ nhiên Nhất Niệm không từ chối.
Thấy Vu Mã Ách bước ra, rất nhiều người trong tối đều nở nụ cười.
Cuối cùng cũng có người chủ động thử giới hạn của Diệp Quân rồi.
Vu Mã Ách chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân và Nhất Niệm, gã nhìn lửa Thiên Hành trong đống lửa, cười nói: “Lửa Thiên Hành… Phải nói là làm cũng rất giống, ta suýt nữa nghĩ đó là thật đấy”.
Diệp Quân không nói gì, hắn cũng xé một miếng thịt dê gặm, không thể không nói từ sau khi đem theo những nguyên liệu nấu ăn của hệ Ngân Hà về, thịt nướng ngon hơn trước rất nhiều.
Người của hệ Ngân Hà đúng là biết cách tận hưởng.
Vu Mã Ách nhìn Diệp Quân, tay phải cầm quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay, cười nói: “Nếu ta đoán không lầm thì tin đồn cha ngươi là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo gần đây là do ngươi cố ý bảo người tung ra nhỉ? Sở dĩ ngươi làm thế chắc chắn là muốn thu hút đối thủ, để mọi người nghĩ rằng ngươi không hề tầm thường, cha ngươi không phải là người bình thường…”