Bát điện chủ bỗng ngồi dậy, tay phải cầm quyển sách cổ gõ nhẹ vào lòng bàn tay, cười nói: “Phải nói rằng, ta thật sự rất ngạc nhiên, vì ta thật không ngờ ngươi sẽ chủ động đến tìm ta”.

Diệp Quân cười nói: “Ta đã đợi ngươi ở Đại Chu lâu như vậy, ngươi không đến tìm ta, hết cách rồi, ta chỉ đành chủ động đến tìm ngươi”.

Bát điện chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Gọi người của ngươi ra đi, ta muốn xem những ai muốn đối đầu với Ác Đạo Minh”.

“Ác Đạo Minh ư? Lợi hại lắm sao?”

Một giọng nói bỗng vang lên, sau đó mấy người Thiên Xích xuất hiện.

Bát điện chủ nhìn chằm chằm Thiên Xích, cười nói: “Thì ra là quái nhân Thiên Xích của Thiên Xích Tông, nếu ta là ông, ta sẽ làm rùa rụt cổ ở núi Thiên Xích, tuyệt không ra đây giả bộ này kia, miễn cho Thiên Xích Tông rơi vào chỗ chết”.

Thiên Xích cười nói: “Đe dọa ta à?”

Bát điện chủ gật đầu: “Ta là đang đe dọa ông đấy, không vui à?”

Nụ cười của Thiên Xích bỗng trở nên lạnh lùng, giơ ngón giữa lên: “Ông đây vui cái rắm”.

Mọi người: “…”

Vui cái rắm?

Mọi người nghe mà cảm thấy sững sờ.

Lời thô tục gì vậy?

Bát điện chủ nhìn chằm chằm Thiên Xích, ánh mắt dần trở nên lạnh như băng, mặc dù gã cũng không hiểu Thiên Xích nói gì nhưng có thể xác định không phải là lời hay ho gì.

“Chỉ là tôm tép thôi”.

Vừa dứt lời, Bát điện chủ hóa thành tia sáng màu đen rồi biến mất.

Đồng tử Thiên Xích co rụt lại, vung tay áo lên, tấm khiên cổ màu đen sẫm biến thành tia sáng đen chắn trước mặt.

Bốp!

Một tiếng nổ chói tai vang lên, Thiên Xích và cả tấm khiên văng ra xa.

Sau khi Thiên Xích văng ra xa, cánh tay phải của Bát điện chủ vung về phía Diệp Quân, trời đất như nổ tung.

Diệp Quân híp mắt lại, đang định ra tay thì lúc này, Cương Chủ bỗng xuất hiện trước mặt hắn, khí vận quanh người ông ta, ánh mắt hiện lên vẻ thù địch, đánh mạnh một quyền về phía Bát điện chủ.

Rầm!

Một tiếng nổ vang lên, Diệp Quân chỉ cảm thấy màng nhĩ của mình sắp nổ tung, sau đó sóng xung kích của sức mạnh đáng sợ khiến hắn lùi về sau. Ngay sau đó, một nguồn sức mạnh dịu dàng bao bọc lấy hắn, hắn cảm thấy như đụng phải bông, cực kỳ thoải mái.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn cả người mình, lúc này hắn được bao bọc trong nguồn năng lượng màu trắng như tơ.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngón tay của Hoành Sơn Ảnh nhẹ nhàng khẩy một cái, từng nguồn năng lượng màu trắng liên tục trào ra từ đầu ngón tay cô ta.

Thấy Diệp Quân nhìn sang, Hoành Sơn Ảnh mím môi cười.

Diệp Quân gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn phía xa, Cương Chủ cũng vừa lùi về sau gần cả ngàn trượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play