Tiểu Tháp: “…”

Tú Võ kinh ngạc nói: “Cậu Diệp đánh cô ta bỏ chạy ư?”, Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Tú Võ và Kiếm Bạch Y nhìn nhau, trong mắt đều là sự kinh ngạc.

Diệp Quân bỗng nói: “Thực lực của hai vị so với cô ta thì thế nào?”

Tú Võ do dự rồi nói: “Hai bọn ta chắc hẳn là ngang ngửa cô ta”.

“Ồ…”

Diệp Quân nhìn hai người không nói gì.

Tú Võ hơi xấu hổ: “Cơ Tiểu Kiếm đó là một vị kiếm tu thuần, từng đánh bại ba Trọng Thiên, thực lực quả thật rất mạnh”.

Thật ra hai người họ vẫn không bằng thực lực của Cơ Tiểu Kiếm.

Diệp Quân gật đầu: “Hai người đi theo ta”.

Dứt lời, hắn dẫn hai người và Chu Phạn đi vào Tiểu Tháp.

Sau khi vào Tiểu Tháp, sắc mặt hai người Tú Võ trở nên nghiêm trọng, một lúc sau hai người nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên vẻ sợ hãi.

Mười năm trong tháp, một ngày ở ngoài.

Cách biệt thời gian này quả thật rất “biến thái”.

Diệp Quân nhìn hai người, hơi ngạc nhiên: “Sao hai vị lại ngạc nhiên thế?”

Tú Võ do dự một lúc rồi nói: “Cậu Diệp, thời gian trong này và thời gian bên ngoài…”

Diệp Quân cười nói: “Hóa ra là vì chuyện này. Sao thế? Đăng Thiên Vực không có sự tồn tại thời không tương tự à?”

Tú Võ lắc đầu: “Không có”.

Diệp Quân nhíu mày: “Không có? Không thể nào”.

Tú Võ cười khổ: “Cậu Diệp, nghịch chuyển thời gian này đơn giản lắm sao?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Không đơn giản à?”. Tú Võ cạn lời.

Kiếm Bạch Y nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta không phải giả vờ đâu, thời gian nghịch chuyển cấp bậc này quả thật rất đơn giản với nhà ta. Không giấu gì hai người, Tiểu Tháp này cũng rất bình thường, ta còn một tòa tháp khác, mà thời gian bên trong tháp đó còn dài hơn, một trăm năm trong tháp, một ngày bên ngoài”.

Tiểu Tháp: “…”

Tú Võ và Kiếm Bạch Y tỏ ra khó tin, một trăm năm trong tháp, một ngày bên ngoài?

Khái niệm gì đây?

Mẹ nó chứ, cái này có khác gì siêu phàm hả? Chu Phạn nhìn Diệp Quân, mím môi cười.

Diệp Quân bỗng nhìn Kiếm Bạch Y: “Có thể cho ta mượn xem kiếm của cô nương không?”

Kiếm Bạch Y do dự một lúc, sau đó xòe tay ra, một thanh kiếm bay đến trước mặt Diệp Quân, đó là một thanh kiếm dài mảnh, dài ba tấc hai, rộng một ngón tay. Cả thanh kiếm có màu ánh sao, rất nhẹ, cầm trong tay hệt như một chiếc lông vũ, không cảm nhận được bất kỳ trọng lượng nào.

Diệp Quân bỗng nhíu mày, Kiếm Bạch Y hỏi: “Sao thế?”

Diệp Quân nhìn Kiếm Bạch Y: “Kiếm cô dùng ở cấp bậc này thôi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play