Chương 3566

Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân chợt gọi: “Thiên Thiên”.

Vừa dứt lời, Ngao Thiên Thiên đã xuất hiện bên cạnh hắn, cô ấy mặc bộ váy màu trắng xinh đẹp không nhuốm bụi trần, dung nhan tuyệt vời như nữ thần.

Diệp Quân kéo tay Ngao Thiên Thiên, cười hỏi: “Cây này thế nào?”

Ngao Thiên Thiên quan sát cây đó, vẻ mặt cũng chấn động: “Không đơn giản”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Nói rồi hắn hơi thở dài cảm thán: “Nền văn minh Thủy tộc đó chắc chắn đã từng vô cùng huy hoàng, chỉ là không ngờ nền văn minh vũ trụ cấp bậc ấy rồi cũng suy tàn”.

Ngao Thiên Thiên quay đầu nhìn Diệp Quân: “Huynh muốn dùng cây này để tu luyện à?”

Diệp Quân cười đáp: “Là chúng ta”.

Nói rồi hắn xòe tay ra, hai quả Đạo Linh xuất hiện trong tay hắn: “Chúng ta mỗi người một quả”.

Ngao Thiên Thiên hơi ngạc nhiên: “Đây là gì?”

Lúc trước cô ấy bế quan tu luyện nên không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.

Long tộc tu luyện một lần có lúc cả mấy trăm năm, thậm chí là mấy nghìn năm, vì thế chỉ cần Diệp Quân không gặp nguy hiểm đến tính mạng, thông thường Ngao Thiên Thiên đều sẽ tu luyện.

Diệp Quân giải thích: “Đây là quả Đạo Linh, một vị tiền bối tặng nó cho ta, phu thê chúng ta mỗi người một quả, cùng nhau nâng cao”.

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Được”.

Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên vào trong cây, nhưng một luồng linh lực vô hình đã ngăn họ lại.

Diệp Quân nhíu mày, cây này không cho vào à?

Ngao Thiên Thiên quay sang nhìn Diệp Quân, Đại Tông lấy kiếm Thanh Huyên ra rồi lại lấy một viên đá mài ra.

Mài kiếm!

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, mím môi cười.

Tiểu Tháp: “…”

Lúc này, bức chắn vô hình đột nhiên biến mất.

Diệp Quân cất đá mài và kiếm Thanh Huyên đi, sau đó kéo Ngao Thiên Thiên hóa thành một luồng sáng bay vào trong cây.

Sau khi vào trong cây, Diệp Quân quan sát xung quanh, bên trong không hoàn toàn trống rỗng, chỉ có khu vực họ đứng là trống, hơn nữa trước mặt nơi cách họ không xa còn có một quả cầu ánh sáng màu xanh ngọc bích nhìn như trái tim, nó còn đang đập “thình thịch”.

Ngao Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ đây là tim của nó?”

Diệp Quân cười: “Có lẽ thế, bảo sao nó không cho chúng ta vào”.

Nói rồi hắn đi tới trước quả tim, nhìn một lượt rồi cười khẽ: “Ăn cái này chắc chắn rất bổ!”

Tiên Đạo Thụ: “…”

Ngao Thiên Thiên lắc đầu cười: “Huynh đừng làm nó sợ”.

Bởi vì khi Diệp Quân nói ra câu đó, tốc độ đập của quả tim kia rõ răng đã tăng lên.

Diệp Quân cười bảo: “Chúng ta bắt đầu tu luyện đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play