Chương 3530

Chu Phạn trầm giọng bảo: “Ở đây chỉ có hai chúng ta, chắc là tiền bối kia cố ý”.

Diệp Quân gật đầu: “Ông ta không giết chúng ta hẳn là có ý đồ khác, vào trong xem đi”.

Nói rồi hắn đỡ Chu Phạn đi về phía cửa đá.

Sau cửa đá là một đại điện, vừa vào điện một cơn gió lạnh thổi tới, lạnh thấu xương khiến hai người khẽ nhíu mày, lòng thầm cảnh giác, tiếp tục đi về phía trước, họ nhìn thấy một ngọn nến, ánh lửa lờ mờ lúc gần lúc xa, bên cạnh ngọn nến có một người đàn ông tóc dài tới vai đang ngồi, hai tay đặt trên đầu gối.

Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi tái, trong màn đêm đen kịt này nhìn qua hơi đáng sợ.

Lòng bàn tay của người đàn ông bỗng từ từ mở ra, trong khoảnh khắc, ngọn lửa dữ dội đột nhiên bốc lên khắp đại sảnh, màn đêm bị cuốn đi, nơi đây bỗng sáng như ban ngày.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông này trông không già lắm, khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo choàng rộng màu đen, khoanh chân ngồi trên mặt đất, dáng người thẳng tắp, không cảm nhận được hơi thở.

Người đàn ông mặc áo choàng đen nhìn Diệp Quân và Chu Phạn, sau đó nói: “Ngồi đi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đỡ Chu Phạn ngồi trước mặt người áo đen cách đó không xa, hắn nhìn người đàn ông áo đen: “Tiền bối có thể giải trừ cấm chế ở nơi này không?”

Người đàn ông áo đen lắc đầu: “Cấm chế ở đây không phải do ta bày”.

Diệp Quân hơi bất ngờ: “Không phải do tiền bối bày ra ư?”

Người áo đen gật đầu: “Cấm chế này là do thuật thần của nền văn minh Thuật Giả để lại, mục đích là để giam cầm ta”.

Nói đến đây, hắn ta nhìn Diệp Quân và Chu Phạn: “Ta đưa hai người tới đây là vì một chuyện, ta muốn chọn một trong hai người làm người thừa kế, bởi vì thời gian của ta không còn nhiều nữa”.

Truyền thừa!

Diệp Quân cười khẽ: “Không biết tiền bối coi trọng ai trong hai chúng ta hơn?”

Người áo đen nhìn hai người: “Ai sống thì có thể lấy được truyền thừa”.

Diệp Quân chợt cau mày.

Chu Phạn nhìn người áo đen, không nói gì.

Trong điện bỗng chốc trở nên yên lặng.

Người áo đen lại nói: “Đây không phải khảo nghiệm, hai người tự chọn đi”.

Diệp Quân khẽ thở dài: “Vì sao các hạ lại đối xử với chúng ta như lũ ngốc thế?”

Người áo đen nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Các hạ nói thời gian của mình không còn nhiều, nhưng ta thấy cường giả cấp bậc như các hạ có lẽ không thể nào bị một trận pháp hành hạ đến chết, vì thế nếu ta đoán không nhầm thì hẳn là các hạ muốn cướp xác, sau đó nhân cơ hội này trốn thoát. Truyền thừa mà các hạ nói chẳng qua là muốn hai chúng ta tự tương tàn, để lộ quân át chủ bài của mình ra trước thôi. Đúng không?”

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, trong mắt có sự ngạc nhiên và khen ngợi.

Người áo đen cười khẽ: “Đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi”.

Diệp Quân nói tiếp: “Ngươi không trực tiếp ra tay là vì ngươi đang sợ, ngươi sợ cái gì?”

Người áo đen nhìn Diệp Quân, không lên tiếng.

Diệp Quân mỉm cười: “Tiền bối, thật ra hai chúng ta cũng không muốn trở thành kẻ địch của ngươi. Thế này được không? Ngươi để chúng ta đi, hai bên chúng ta nước sông không phạm nước giếng, được không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play