Chương 3304

Bây giờ hắn cực kỳ tò mò với nền văn minh chưa được biết đến này, vì hắn có thể xác định đây ít nhất là di tích văn minh cấp bốn.

Di tích văn minh là gì?

Tức là nền văn minh đã đi vào quên lãng.

Thế nên mặc dù hắn vẫn có chút đề phòng nhưng không sợ nhiều đến thế.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng quay đầu lại nhìn Nhất Niệm đi theo bên cạnh, cười nói: “Đã từng khám phá di tích văn minh chưa?”

Nhất Niệm khẽ lắc đầu.

Diệp Quân cười nói: “Không sao, cô đi theo ta là được”.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân khẽ gật đầu.

Diệp Quân nói tiếp: “Thăm dò bí cảnh này thì phải có phương pháp, theo kinh nghiệm trước đây của ta, sở dĩ di tích văn minh như vậy tồn tại là vì ba điều sau. Một là đang chờ người có duyên truyền đến truyền lại nền văn minh của mình; hai là vì lòng tham, muốn đợi người có tài năng yêu nghiệt đến tranh đoạt, sống lại một đời; ba là…”

Nói đến đây hắn ngừng lại một chốc, sau đó nói: “Thứ ba là họ bị phong ấn, đang đợi đến một ngày được giải bỏ phong ấn”.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, chớp mắt, cảm thấy có hứng thú nhưng không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Cô biết bí quyết tiến vào di tích này không?”

Nhất Niệm lắc đầu.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thứ nhất, nhất định phải lịch sự, cường giả cấp bậc này thường ghét những người cực kỳ ngông cuồng, thế nên chúng ta phải cố gắng khiêm tốn một chút”.

Dứt lời, hắn nhìn gương mặt nhăn nhó đó, sau đó nói: “Nào, chúng ta hành lễ trước”.

Hắn hơi cúi người xuống, tỏ vẻ cung kính.

Đến đây là để cầu lợi, nếu đã cầu lợi thì dĩ nhiên phải có thái độ cung kính một chút, trước mặc kệ cái khác có tác dụng hay không, dù sao cũng không thiệt.

Nhất Niệm nhìn gương mặt nhăn nhó đó, không hành lễ.

Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm, cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Cô lần đầu đi ra ngoài sao?”

Nhất Niệm gật đầu.

Trước khi ra ngoài, cô ta đều một mình đến những nơi không có người du ngoạn, vì những nơi có người đều đã bị cô ta xóa sạch.

Đây là lần đầu tiên cô ta ra ngoài tiếp xúc với sinh mệnh của nền văn minh vũ trụ khác.

Diệp Quân đánh giá cô gái trước mặt, cô gái này mặc một chiếc váy màu đỏ, thắt lưng có đeo một cái túi nhỏ bằng trúc, mái tóc che hết nửa khuôn mặt nhưng không có vẻ gì đáng sợ, ngược lại cho người ta có cảm giác mềm mại và đáng yêu.

Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, ngươi có thể nhìn thấu cô ta không?”

Mặc dù cô gái trước mặt trông có vẻ rất yếu đuối nhưng Diệp Quân không nghĩ cô ta là người bình thường.

Trong vũ trụ bao la này, người không có chút thực lực nào mà lăn lộn ở bên ngoài cơ bản đều không còn nữa.

Mà cô gái trước mặt còn dám chạy đến di tích nền văn minh này, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết cô ta không đơn giản, mặc dù đối phương không có bất kỳ ý đối địch nào nhưng hắn vẫn phải đề phòng.

Ngươi không được có tâm hại người nhưng không thể không có tâm đề phòng người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play