Chương 3039
Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: “Thấy cha ngươi và cô cô váy trắng của ngươi chưa? Cô cô của ngươi có ký ức còn cha ngươi thì không, đã hiểu chưa?”
Diệp Quân sửng sốt.
Mẹ kiếp!
Lần đầu tiên hắn phát hiện Tháp gia này cũng khá thông minh!
Tiểu Tháp nói: “Thật ra ta khá đồng ý với một câu ngươi nói trước đây”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Câu gì?”
Tiểu Tháp nói: “Chính là sau thần tính”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nhân tính?”
Tiểu Tháp nói: “Ta cảm thấy nhân tính không trải qua thần tính thì hoàn toàn không có ý nghĩa gì… Như vậy cũng giống như, nếu ngươi ăn sơn hào hải vị đã quen chợt ăn uống thanh đạm trở lại, ngươi sẽ phát hiện thì ra thức ăn thanh đạm cũng rất ngon. Nhưng nếu ngươi vẫn luôn ăn thức ăn thanh đạm, chưa từng ăn sơn hào hải vị, ngươi sẽ cảm thấy thức ăn thanh đạm có ngon không?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ý của ngươi là sau khi trải qua đỉnh cao mới có tư cách theo đuổi bình thường, mà không phải chỉ có thể bình thường…”
Tiểu Tháp nói: “Đúng là ý này, nên suy đoán của ta là thần tính chỉ là một sự rèn luyện của nhân tính, bây giờ ngươi là người, nên ngươi đứng ở lập trường của loài người, nhưng một ngày nào đó ngươi đạt tới thần tính, ngươi vẫn có thể xem xét mọi chuyện ở góc độ của mọi người thì mới thật sự ghê gớm. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của ta thôi”.
Diệp Quân im lặng.
Tiểu Tháp lại nói: “Nếu ta đoán không lầm thì Thần Nhất rất lợi hại, vì sau khi trải qua thần tính, cuối cùng ông ấy vẫn chọn nhân tính, tiếc là người ông ấy thích lại theo đuổi thần tính, vứt bỏ nhân tính của bản thân. Nếu không ta cảm thấy chắc chắn ông ấy có thể khôi phục được nhân tính”.
Diệp Quân thầm thở dài.
Thần Nhất!
Đúng thế, nếu Thanh Mạt đó không chọn theo đuổi Đại Đạo, thì chắc chắn Thần Nhất có thể bộc lộ nhân tính một cách hoàn toàn, cũng sẽ không chọn bỏ mạng.
Có lẽ với ông ấy, thần tính và nhân tính đều đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Người ông ấy yêu đã không còn là người trước đây, dù có mạnh hơn nữa cũng còn ý nghĩa gì đâu?
Điều này cũng giống với cô cô váy trắng!
Nếu cô cô váy trắng không tìm thấy cha…
Tiểu Tháp nói tiếp: “Cho nên ta cảm thấy dù gì ngươi cũng phải vào cảnh giới Thần Đạo, tự mình trải nghiệm thần tính”.
Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, ngươi không sợ ta sẽ tu luyện thành một kẻ vô tình sao?”
Tiểu Tháp nói: “Ta cảm thấy sẽ không”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Vì sao?”
Tiểu Tháp cười nói: “Ngươi rất xuất sắc, thiên phú của ngươi không thua kém gì Thần Nhất và cha của ngươi, cho nên ta cảm thấy ngươi sẽ gặp một vấn đề lớn trong tương lai, nhưng vấn đề này chắc chắn sẽ không ở nơi này”.
Diệp Quân cười khẽ: “Tháp gia, ngươi xem trọng ta quá”.
Tiểu Tháp nghiêm túc nói: “Dẫu sao ngươi cũng do ta tự mình nuôi lớn, có ta chăm sóc dạy bảo, dù thành tựu sau này của ngươi không bằng cô cô váy trắng của ngươi, nhưng chắc chắn sẽ là gần bằng”.
Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.