Chương 2681

Không thể không nói, cách này rất bạo lực, nhưng cũng vô cùng hiệu quả.

Người đàn ông áo trắng không còn đắn đo vấn đề này nữa, ông ấy lôi kéo người phụ nữ bên cạnh, chậm rãi đi về phía dãy núi xa, một lúc sau đã biến mất trong dãy núi mênh mông.

. . .

Bên trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân lẳng lặng đứng ở một nơi trên đỉnh núi, cuối tầm nhìn của hắn ở trên những đám mây, một cô bé đang cầm kiếm đi tới.

Chính là Lâm Bảo Mỹ!

Lâm Bảo Mỹ không ngừng xuyên qua từng tầng mây, khi thì bay vút lên trời, khi lại lao lên đỉnh, rồi lao thẳng xuống, xuyên qua những đám mây, chơi đùa rất vui vẻ.

Trên đỉnh núi, trên mặt Diệp Quân nở nụ cười, Lâm Bảo Mỹ đã lĩnh hội được thuật ngự kiếm.

Điều đáng nói là Lâm Bảo Mỹ đã lĩnh hội được kiếm ý chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không những vậy, cô bé này hiện đã bắt đầu tiếp xúc với vực…

Ngay cả Diệp Quân cũng cảm thấy hơi đáng sợ với thiên phú này, phải biết rằng, thiên phú của hắn đã rất yêu nghiệt, mà bây giờ, thiên phú của Lâm Bảo Mỹ trước mặt còn đáng sợ hơn.

Không chỉ có thiên phú kiếm đạo, Lâm Bảo Mỹ dường như không gặp bất kỳ trở ngại nào trong quá trình luyện tập, tiến bộ cực kỳ nhanh.

Ngoại trừ Lâm Bảo Mỹ, tu hành của Diệp An và Cẩu Đán cũng rất yêu nghiệt, nhưng Cẩu Đán thì bi thảm hơn, cậu ta sợ Diệp An và Lâm Bảo Mỹ, ở trước mặt hai người này, cậu ta chỉ dám phục tùng mệnh lệnh, không dám lớn tiếng.

Lúc này, Lâm Bảo Mỹ đột nhiên ngự kiếm bay đến trước mặt Diệp Quân, kiếm quang tản đi, Lâm Bảo Mỹ nhảy khỏi thân kiếm, cười nói: “Sư phụ”.

Lâm Bảo Mỹ mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ, bên hông có buộc hai quả bóng len đỏ, một cao một thấp, rất có sức sống, bím tóc ban đầu được cô bé tháo ra, biến thành mái tóc dài xõa ngang vai, khiến cô bé trông có vẻ trưởng thành hơn.

Diệp Quân cười nói: “Cảm thấy thế nào?”

Lâm Bảo Mỹ nghiêm túc nói: “Rất thoải mái”.

Diệp Quân cười ha hả, sau đó xòe bàn tay ra, trong tay xuất hiện hai thanh kiếm: “Cho con cái này”.

Nhìn thấy hai thanh kiếm trước mắt, hai mắt Lâm Bảo Mỹ sáng rực, vội vàng nhận lấy: “Oa, sư phụ…”

Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ đang phấn khích, cười nhẹ nói: “Hai thanh phi kiếm này, một thanh tên là Long Ngâm, một thanh là Phượng Ngâm, là bội kiếm mà ta đã đeo năm đó, bây giờ ta đưa chúng cho con”.

Long Ngâm!

Phượng Ngâm!

Lâm Bảo Mỹ nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Sư phụ, con chắc chắn sẽ không phụ chúng”.

Diệp Quân cười nói: “Ta tin tưởng con”.

Lâm Bảo Mỹ hơi do dự, sau đó nói: “Sư phụ, tại sao người lại đối xử tốt với con như vậy?”

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Sao lại hỏi thế?”

Lâm Bảo Mỹ không nói gì.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nói: “Có một số việc, không nhất định phải có lý do, hiểu chưa?”

Lâm Bảo Mỹ trừng mắt nhìn, không nói lời nào.

Diệp Quân cười nói: “Không hiểu sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play