Chương 1944

Ở vũ trụ Quan Huyên, ngày ngày mọi người chỉ thường tập trung vào một việc là tu luyện, thậm chí có người bế quan một lần, thế gian đã qua mấy trăm năm, bạn bè thân thích cõ lẽ đã ra đi tự bao giờ chẳng hay.

Tu hành!

Tu hành ở vũ trụ Quan Huyên thực chất chính là một quá trình mài sạch nhân tính tự thân một cách thụ động nhờ thời gian, từ từ đi tới gần thần tính.

Nếu không tới hệ Ngân Hà, Diệp Quân hắn cũng sẽ trở thành người như vậy.

Tu luyện suốt đời, chiến đấu suốt đời.

Nhưng đời người không nên như vậy.

Nghĩ tới đó, trên gương mặt Diệp Quân thoáng hiện một nụ cười.

Hiên Viên Lăng liếc nhìn Diệp Quân, đôi mắt như nước hồ thu của cô ấy ánh lên sự tò mò, Diệp Quân trong mắt cô ấy thật sự rất thần bí.

Người này từ tinh vực khác tới.

Hiên Viên Lăng biết, hệ Ngân Hà này có cường giả của Ngân Hà Tông trấn thủ, người bình thường không thể xâm nhập hệ Ngân Hà, càng đừng nói là tới được ngôi sao màu xanh này.

Rốt cuộc người này là ai?

Hiên Viên Lăng khẽ lắc đầu, dứt bỏ suy nghĩ đó, cô ấy cũng không hỏi, làm người phải có chừng mực.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên dừng chân trước một sạp hàng rong. Chủ sạp đang chiên hai miếng đậu hũ, đậu hũ được chiên vàng óng, tản ra một mùi thơm mê người.

Chủ sạp cười hỏi Diệp Quân: “Nếm thử vài miếng chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

“Có ngay đây”.

Chủ sạp lại vội bỏ thêm hai miếng đậu hũ trắng nõn vào chảo dầu, bắt đầu đảo.

Hiên Viên Lăng lặng lẽ liếc nhìn Diệp Quân.

Chẳng mấy chốc, hai miếng đậu hũ đã được chiên xong, chủ sạp bỏ vào hộp đưa cho Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Cho vào hai hộp đi”.

Chủ sạp gật đầu: “Được”.

Chia đậu hũ chiên thành hai hộp rồi, Diệp Quân cầm một hộp đưa cho Hiên Viên Lăng: “Lăng cô nương, nếm thử xem”.

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Được”.

Cô ấy cầm chiếc hộp giấy, hiện giờ cô ấy còn đang đeo khăn che mặt nên ăn uống có hơi bất tiện.

Tuy là như thế, cô ấy vẫn nếm thử một chút.

Diệp Quân đang định trả tiền thì Hiên Viên Lăng đã lấy ra một tờ tiền Hoa Hạ đưa cho chủ sạp. Thanh toán xong, hai người tiếp tục bước đi.

Diệp Quân cười nói: “Mùi vị này khá được”.

Hiên Viên Lăng hơi ngạc nhiên, hỏi: “Anh Diệp, bên chỗ các anh không có loại đồ ăn này sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không có”.

Hiên Viên Lăng thoáng liếc nhìn hắn, nhưng không bình luận gì.

Diệp Quân cười bảo: “Cảm ơn Lăng cô nương đã mời tôi ăn đậu hủ, để hôm nào tôi mời cô nếm thử những món ngon chỗ chúng tôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play