Chương 1902

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Đại ca à, ta đây cũng khó tự bảo vệ mình nữa mà còn giúp cậu khôi phục tu vi sao? Cậu nghĩ gì thế hả?”

Diệp Quân nói: “Có phải tiền bối đang có kế lược gì, sau đó bị cô cô ta trấn áp không?”

Người đàn ông không đáp.

Diệp Quân im lặng, rõ ràng là lão già này đang có mưu đồ gì đó, nếu không chắc chắn cô cô sẽ không trấn áp ông ta.

Người đàn ông bỗng nói: “Hôm nay cậu đến tìm ta, không phải chỉ để nói chuyện với ta đâu nhỉ?”

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, ta cố ý đến thăm tiền bối”.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Ta cảm động quá”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông xua tay: “Nói chuyện chính đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn mượn một vài bảo vật của tiền bối”.

Người đàn ông nói: “Không có”.

Diệp Quân nói: “Nhị Nha và Tiểu Bạch nói tiền bối có mà”.

Khóe môi người đàn ông khẽ giật: “Chết tiệt!”

Diệp Quân nói tiếp: “Tiền bối, ta không cần nhiều, tiền bối cho ta mượn mười món bảo bối là được, ta nhất định sẽ trả lại”.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân, buồn bực nói: “Nhà họ Dương các cậu mượn đồ có bao giờ trả lại đâu, chưa từng”.

Diệp Quân im lặng, thầm thở dài, cha và ông nội đã hủy hoại sạch nhân phẩm rồi.

Người đàn ông bỗng nói: “Kiếm đạo của cậu đã tăng lên không ít”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, nhưng có một sức mạnh bí ẩn nào đó luôn áp chế ta, ta còn từng nghi ngờ là tiền bối”.

Người đàn ông thở dài: “Cuộc sống của ta cũng chẳng mấy tốt đẹp”.

Diệp Quân im lặng không nói, tiền bối sống không tốt chẳng liên quan gì đến ta.

Người đàn ông tiếp tục công việc quét dọn, không nói gì thêm.

Diệp Quân nói: “Tiền bối, ta muốn hỏi tiền bối vài chuyện”.

Người đàn ông nói: “Hỏi đi! Nhưng ta không chắc sẽ trả lời cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối biết Vĩnh Sinh Đại Đế chứ?”

Người đàn ông gật đầu: “Một tên ngu xuẩn không có não”.

Diệp Quân hỏi: “Trước nền văn minh Vĩnh Sinh còn nền văn minh nào khác không?”

Người đàn ông buông chổi xuống, sau đó nói: “Ngươi biết ngôi sao màu xanh này bao nhiêu tuổi không?”

Diệp Quân lắc đầu, hắn không quen thuộc nơi này.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Bốn phẩy năm tỷ năm, ngôi sao màu xanh này đã tồn tại bốn phẩy năm tỷ năm đấy, nền văn minh nhân loại chỉ tồn tại trên ngôi sao màu xanh này chưa đến bảy ngàn năm”.

Diệp Quân khẽ nhíu mày.

Người đàn ông nói tiếp: “Mà hệ Ngân Hà đã tồn tại mười ba phẩy năm tỷ năm, trong mười ba phẩy năm tỷ năm này, tổng cộng có hơn một trăm năm mươi nền văn minh đã ra đời, nền văn minh nhân loại chỉ là một trong những nền văn minh này”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play