Chương 1863

Cố Vân Mạn nhìn chằm chằm Diệp Quân, lồng ngực phập phồng.

Diệp Quân nói tiếp: “Đánh cô ta một trận, nếu có thể khiến cô ta nhớ lâu, sau này làm lại từ cuộc đời cũng không phải chuyện xấu”.

Cố Vân Mạn nhìn Diệp Quân: “Anh Diệp, con bé hơi kiêu ngạo ngông nghênh một chút, nhưng cũng không đến nỗi phải chết mà đúng không?”

Diệp Quân nhìn Cố Vân Mạn, trong tay có thêm một chiếc đũa: “Cô còn cãi thêm một câu nữa thì tôi sẽ giết cô”.

Vẻ mặt Cố Vân Mạn cứng đờ, tuy trong lòng tức giận nhưng lại không dám nói gì.

Cố Vân Mạn hít một hơi thật sâu, sau đó bế cô gái tóc đỏ quay người đi về phía xa.

Mà vào lúc này, Tô Tử bỗng lên tiếng: “Khoan đã”.

Cố Vân Mạn quay lại nhìn Tô Tử, Tô Tử chầm chậm đi đến trước mặt Cố Vân Mạn, cô nhìn thẳng vào cô ta, bình tĩnh nói: “Chị Cố, nhà họ Tô chúng tôi không làm vụ làm ăn này với chị nữa”.

Cố Vân Mạn nhìn Tô Tử: “Cô chắc chứ? Cô phải biết là nhà họ Tô vì để có được miếng đất đó ở Yến Kinh mà hy sinh bao nhiêu, cô…”

Tô Tử lắc đầu: “Chị Cố, chuyện Tiểu Quân làm là chuyện nhà họ Tô của tôi làm, nếu nhà họ Cố muốn trả thù thì có thể nhắm đến nhà họ Tô”.

Nói xong cô ấy kéo Diệp Quân xoay người đi về phía xa.

Cố Vân Mạn nhìn Tô Tử và Diệp Quân rời đi, im lặng không nói gì.

Ra khỏi câu lạc bộ Vô Biên, Diệp Quân khẽ nói: “Thêm phiền phức cho cô rồi”.

Tô Tử cười: “Tôi cũng không vừa mắt cô bé đó, dựa vào đâu mà cô ta không ưa anh chứ? Cô ta nghĩ mình là ai?”

Diệp Quân lưỡng lự rồi bảo: “Việc làm ăn của các cô…”

Tô Tử khẽ cười: “Không sao, cùng lắm thì kiếm ít tiền lại thôi mà”.

Diệp Quân im lặng.

Tô Tử kéo Diệp Quân trở lại: “Đi, chúng ta đi ăn thôi”.

Nói xong cô ấy đưa Diệp Quân đến một nhà hàng, gọi vài món ăn, lại gọi thêm ít bia.

Vừa nãy chỉ mải nói chuyện nên cô ấy cũng không ăn, bây giờ đã rất đói.

Diệp Quân mỉm cười, cũng bắt đầu ăn.

Tô Tử đột nhiên hỏi: “Anh biết uống không?”

Diệp Quân gật đầu: “Biết!”

Tô Tử mở một chai bia cho Diệp Quân rồi đưa cho hắn rồi cũng tự mở một chai cho mình, cô ấy cầm bia chạm nhẹ vào chai của Diệp Quân: “Cạn ly!”

Nói xong cô ấy uống vài ngụm.

Hai người vừa uống vừa ăn, một lúc sau, mặt Tô Tử dã đỏ bừng.

Thấy Tô Tử vẫn muốn uống, Diệp Quân vội nói: “Đừng uống nữa”.

Tô Tử lắc đầu: “Nào, cạn ly”.

Nói xong cô ấy uống cạn rượu trong chai.

Diệp Quân nhìn Tô Tử: “Nếu họ không ký hợp đồng với cô, cô…”

Tô Tử đột nhiên nổi giận: “Diệp Quân!”

Diệp Quân giật mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play