Chương 1711

Hôm đó Chấp Kiếm Nhân đánh với Vĩnh Sinh Đại Đế, Chấp Kiếm Nhân bị áp chế hoàn toàn, mà lúc đó Vĩnh Sinh Đại Đế chỉ sử dụng chưa được ba mươi phần trăm thực lực thời kỳ đỉnh cao.

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Có biết cách thứ hai là gì không?”

Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm: “Để cô cô ra tay?”

Mộ Niệm Niệm cong môi cười: “Tên nhóc con đúng là thông minh”.

Diệp Quân im lặng không nói.

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Để cô cô của con ra tay, tất nhiên Vĩnh Sinh Đại Đế không phải là đối thủ, nhưng sẽ có một vấn đề, đó là mỗi lần bà ấy ra tay đều sẽ gieo vào lòng con một vị thần, hơn nữa tâ.m đạo kiếm đạo vô địch của con cũng sẽ sụp đổ ngay lập tức”.

Diệp Quân siết chặt hai tay, đúng là mình đang đi trên con đường kiếm đạo vô địch, gặp kẻ địch lại cứ gọi cô cô, đây đâu phải là kiếm đạo vô địch nữa chứ?

Cô cô bất khả chiến bại thì đúng hơn!

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Vẫn còn một vấn đề, nếu có ngày bà ấy không còn nữa, lúc đó nếu con gặp phải khó khăn cực kỳ lớn thì phải làm sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Dì Mộ, con hiểu ý của người rồi”.

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Thật ra bọn ta cũng không mong con trở thành vị vua dựa dẫm mới, nếu không bọn ta không cần đến đây giúp con đâu, con gặp chuyện thì gọi một tiếng cô cô, mọi rắc rối sẽ được giải quyết”.

Diệp Quân gật đầu: “Con muốn tự dựa vào bản thân”.

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Thật ra bọn ta ở đây để giúp con chống lại Chân vũ trụ và nền văn minh Vĩnh Sinh, không chỉ đang giúp con mà cũng đang giúp chính bọn ta”.

Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy cười nói: “Bọn ta cũng muốn đột phá khỏi những ràng buộc của bản thân, phá vỡ thần trong tâm, đạt đến một tầng cao khác”.

Diệp Quân hỏi: “Phá thần ư?”

Mộ Niệm Niệm khẽ cười nói: “Thật ra phá thần không phải là một cảnh giới, tất nhiên con cũng có thể xem nó là một cảnh giới, ta nghĩ phá thần là phá giải nỗi sợ trong lòng, phá vỡ nỗi tuyệt vọng đó, phá vỡ trạng thái mà con luôn nghĩ không có khả năng”.

Nói tới đây, bà ấy lắc đầu cười nói: “Như lúc này đây, đối thủ của chúng ta chính là Vĩnh Sinh Đại Đế, hiện giờ Vĩnh Sinh Đại Đế là một đối thủ rất mạnh với chúng ta, nếu con gọi cô cô ra mặt, cô cô của con sẽ giết hắn trong tích tắc, lúc đó chúng ta sẽ tan vỡ”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Dì Mộ, con hiểu ý của người, người yên tâm, con sẽ tự dựa vào bản thân”.

Thật ra hắn hiểu dì Mộ nói cho hắn biết những chuyện này là đang nói cho hắn lợi và hại, bà ấy nói rất khéo léo, không chỉ như thế mà còn lấy chính mình làm ví dụ, chỉ là sợ hắn nghĩ lung tung, tổn thương lòng tự trọng của hắn.

Nghe Diệp Quân nói thế, Mộ Niệm Niệm biết đối phương đã hiểu ý của mình bèn lắc đầu cười nói: “Tên nhóc con đấy, con thông minh không thua gì cha con”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nếu cho con thời gian, con có thể đánh bại Vĩnh Sinh Đại Đế, con nghĩ con sẽ làm được, thật đấy”.

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Ta tin con, nhưng bây giờ chúng ta phải tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian cho con”.

Diệp Quân vội nói: “Mọi chuyện đều nghe theo dì Mộ”.

Mộ Niệm Niệm cong môi: “Vậy bọn ta bày bố cái bẫy để dụ Vĩnh Sinh Đại Đế này…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play