Chương 1696

Bác Thiên Đạo nhìn chòng chọc vào Diệp Quân: “Nói xấu sau lưng người khác là hành vi của kẻ quân tử sao?”

Diệp Quân không biết nói gì, người này linh thế nhỉ, vừa nhắc tới là có mặt ngay!

Suy nghĩ một chút, Diệp Quân lại nói: “Nói xấu sau lưng người khác quả thực không được hay lắm, nhưng những điều ta nói lại đều là sự thật”.

Sắc mặt Bác Thiên Đạo trở nên khó coi hẳn đi, ông ta dùng huyền khí truyền âm tới tai Diệp Quân: “Diệp công tử, tuy hai ta là đối thủ nhưng Bác Thiên Đạo ta đây luôn kính trọng cô cô ngươi… Ừm, cả ngươi nữa, tôn trọng đối thủ chính là tôn trọng bản thân, ngươi thấy có đúng không?”

Diệp Quân liếc nhìn Bác Thiên Đạo, nói: “Vậy được, nể mặt Bác tộc trưởng, ta không lấy các hạ làm ví dụ”.

Bác Thiên Đạo nghe được thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, chắp tay: “Cảm tạ!”

Ông ta xuất hiện ở đây hoàn toàn không phải chuyện tình cờ, vừa biết nền văn minh Vĩnh Sinh đánh với vũ trụ Quan Huyên, ông ta lập tức chạy tới đây.

Đối với vị Vĩnh Sinh Đại Đế này, ông ta cũng có biết đôi chút, dù sao, ông ta cũng là cường giả của thời đại văn minh Thần Đạo, đã từng đi theo chủ nhân bút Đại Đạo.

Nền văn minh Vĩnh Sinh đánh nhau với vũ trụ Quan Huyên, chuyện lớn như vậy, đương nhiên ông ta không thể bỏ qua, bởi vậy đã sớm chạy tới đây xem.

Chỉ có điều, ông ta không ngờ rằng vị Diệp công tử này nói một hồi lại kéo mình vào câu chuyện, hơn nữa còn định lấy ông ta làm ví dụ.

Mẹ kiếp!

Đây chẳng phải là hành vi bại hoại danh tiếng của Bác Thiên Đạo này sao?

Như vậy sao được?

Vì thế, ông ta vội vã lộ diện để ngăn cản, Bác Thiên Đạo này cũng cần thể diện chứ.

Chợt nghĩ đến điều gì, Bác Thiên Đạo lại dùng huyền khí truyền âm cho Diệp Quân: “Người này là Thần Y Tận, là một vị thần linh vũ trụ, thực lực vượt xa những Đại Đế bình thường, năm đó vì muốn mở lại vũ trụ nên bị chủ nhân bút Đại Đạo trấn áp”.

Ông ta không phải đang tỏ vẻ yếu thế trước Diệp Quân đâu.

Chẳng qua ông ta chỉ cho rằng, người ta đã nể mặt Bác Thiên Đạo này thì ông ta cũng nên tỏ vẻ một chút, coi như đáp lại.

Thật sự không phải tỏ vẻ yếu thế.

Càng không phải là đầu hàng.

Bác Thiên Đạo liên tục tự nhủ với lòng như thế.

Nghe thấy vậy, Diệp Quân nhìn ông ta một cái tỏ ý cảm ơn rồi lại quay sang phía Thần Y Tận: “Ta biết, các hạ là một cường giả tuyệt thế ở thời đại văn minh Thần Đạo, hôm nay xuất thế, chủ nhân bút Đại Đạo lại không ở đây, đương nhiên các hạ rất tự tin cho rằng thời đại này không ai có thể địch lại mình, đối mặt với đám người không có thực lực, không có chống lưng, không có…”

An Nam Tịnh đột nhiên vỗ đầu Diệp Quân một cái: “Nói chuyện đàng hoàng đi!”

Diệp Quân cười cười, rồi lại nói với Thần Y Tận: “Nói đơn giản là, các hạ vừa mới xuất thế, hẳn sẽ coi thường người khắp nơi, nhưng cá nhân ta đây có một kiến nghị thế này, cho dù các hạ thật sự muốn cướp Đạo Ấn của ta, muốn đối đầu với vũ trụ Quan Huyên chúng ta thì trước đó cũng nên đi tìm hiểu thử, tra xem gia cảnh ta thế nào, điều tra qua thực lực của vũ trụ Quan Huyên bọn ta ra sao đã…”

Nói đến đó, Diệp Quân thở dài, mẹ kiếp, ông đây còn phải quan tâm săn sóc cho cả nhân vật phản diện, cuộc sống này thật quá nhọc nhằn rồi.

Nghe Diệp Quân nói thế, Bác Thiên Đạo đứng xa xa chỉ trầm mặc nhìn hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play