Chương 1605

Từ Nhu trừng nàng ta: “Ta không trấn áp tác dụng của thuốc trong người hắn, hắn sẽ bị thiêu chết đấy. Muội có biết thuật pháp không?”

Chấp Kiếm Nhân im lặng.

Từ Nhu lại nói: “Đừng kì kèo nữa, mau bôi đi”.

Sau đó, nàng ấy bắt đầu làm phép.

Chấp Kiếm Nhân im lặng một lúc mới đi tới trước mặt Diệp Quân, sau đó mở bình bạch ngọc ra, đổ lên người hắn rồi bắt đầu bôi, có thể nhìn ra nàng ta hơi căng thẳng.

Cảm nhận được bàn tay mềm mại lướt qua cơ thể, Diệp Quân lập tức mất tập trung, bắt đầu suy nghĩ kỳ lạ, dù cảm thấy nghĩ như thế là sai, nhưng hắn vẫn không kiềm chế được bản thân.

Lúc này, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên vỗ lên chỗ nào đó của Diệp Quân, giận dữ nói: “Đừng có cứng!”

Đừng có cứng!

Nghe thấy lời của Chấp Kiếm Nhân, Diệp Quân nhất thời hơi lúng túng, thật ra hắn cũng không muốn, nhưng hắn đâu kiểm soát được.

Thấy chỗ nào đó của Diệp Quân không hề có dấu hiệu mềm xuống, Chấp Kiếm Nhân lập tức giận dữ trừng hắn: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì đó?”

Từ Nhu chợt cất lời: “Đừng trách hắn, trong sách của Đại tỷ từng nói đây là phản ứng bình thường”.

Chấp Kiếm Nhân tức giận nhìn Từ Nhu: “Tỷ cũng không phải người tốt lành gì!”

Từ Nhu cũng cạn lời.

Chấp Kiếm Nhân không nói thêm gì nữa, nàng ta tiếp tục bôi thuốc cho Diệp Quân, dù nàng ta cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay run rẩy vẫn bán đứng nàng ta.

Lúc này Diệp Quân cũng không còn suy nghĩ gì khác nữa, vì hắn cảm thấy trong cơ thể như có một ngọn lửa bốc cháy. Dù có Từ Nhu giúp hắn trấn áp lực lượng đó, nhưng hiệu quả cũng không nhiều, hơn nữa cảm giác bốc cháy đó còn ngày càng dữ dội, như muốn hoà tan lục phủ ngũ tạng của hắn vậy.

Lát sau, Chấp Kiếm Nhân đã bôi khắp lên người Diệp Quân, nàng ta đứng dậy, lạnh lùng đi tới một bên.

Lúc này, Từ Nhu đột nhiên đè nhẹ lên bụng Diệp Quân.

Oanh!

Trong nháy mắt, một lực lượng mạnh mẽ tuôn trào từ trong cơ thể Diệp Quân, sau đó biển thành một lớp màng mỏng bao phủ lấy cơ thể hắn.

Từ Nhu rụt tay về, sau đó đứng dậy, cười nói: “Xong rồi!”

Diệp Quân chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn lớp màng mỏng trên người mình, sau đó nhìn về phía Từ Nhu, Từ Nhu cười nói: “Điều động cây thần tự nhiên đi!”

Diệp Quân gật đầu, sau đó triệu hoán cây thần tự nhiên, trong nháy mắt, một sức mạnh tinh thuần lan ra từ trong cơ thể hắn, lạnh buốt, rất sảng khoái.

Từ Nhu nói: “Chúng ta bắt đầu thôi!”

Sau đó, nàng ấy ngẩng đầu, hai tay kết ấn, một lát sau, nàng ấy đột nhiên chỉ về phía chân trời: “Mở!”

Vụt!

Chân trời lập tức nứt ra, một tia thần lôi màu tím nhạt đánh thẳng xuống.

Từ Nhu và Chấp Kiếm Nhân đồng thời lùi lại.

Diệp Quân đang muốn phản kháng thì Từ Nhu chợt nói: “Đừng phản kháng”.

Không phản kháng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play