Chương 1572

Chấp Kiếm Nhân gật đầu.

Diệp Quân hỏi: “Tỷ có thể tự đi được không?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, không đáp lời.

Diệp Quân hơi nhức đầu, hắn bước nhanh đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, sau đó bế nàng ta đi ra ngoài.

Mà lần này, Chấp Kiếm Nhân không hề chống cự.

Sau khi đi ra khỏi ngôi chùa, trời đã tối đen như mực, Diệp Quân cũng không để ý nhiều như vậy, hắn bế Chấp Kiếm Nhân nhanh chóng rời đi.

Đi chưa được bao lâu, Diệp Quân phát hiện có rất nhiều người đang lao về phía ngôi chùa.

Diệp Quân cũng thả lỏng, cũng may đã rời khỏi đó, nếu không, e rằng phải chiến đấu thêm nhiều trận ác liệt.

Trong bóng tối, Diệp Quân bế Chấp Kiếm Nhân đi về phía xa, đi khoảng nửa giờ, hắn tìm thấy một sơn động bí ẩn. Hắn đặt Chấp Kiếm Nhân xuống, sau đó dựng một đống củi, rồi châm lửa, cùng với ánh lửa bập bùng, bóng tối và vẻ u ám trong sơn động bỗng vơi đi rất nhiều.

Diệp Quân ngồi xuống dựa vào vách núi, lúc này hắn rất mệt mỏi, nhưng lại không dám ngủ, chưa nói đến mối nguy hiểm bên ngoài, hắn cũng rất cảnh giác với người phụ nữ cách hắn không xa trước mặt, hắn không dám thả lỏng chút nào.

Chấp Kiếm Nhân không nói gì, chỉ liếc nhìn Diệp Quân – người đang cực kỳ cảnh giác.

Một lúc sau, Diệp Quân không thể chịu đựng được nữa nên ngủ thiếp đi.

Chấp Kiếm Nhân nhìn ngọn lửa trước mặt, im lặng không lên tiếng.

Lúc này, ngoài sơn động bỗng truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, Chấp Kiếm Nhân quay đầu lạnh lùng liếc nhìn bên ngoài, đang định giận dữ hét lên, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó, nàng ta nuốt lại những lời định nói.

Chấp Kiếm Nhân tựa vào vách núi, liếc mắt nhìn Diệp Quân cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lúc sau, đôi mắt nàng ta từ từ nhắm lại.

Trong sơn động tĩnh lặng không một tiếng động.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra, hắn ngồi dậy, nhìn về phía ngoài sơn động, lúc này trời đã rạng sáng.

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh, lúc này, hai mắt Chấp Kiếm Nhân hơi khép hờ, hô hấp nhẹ nhàng.

Mái tóc hơi bù xù, nhưng không làm giảm đi dung mạo tuyệt thế của nàng ta, khuôn mặt xinh đẹp không chút tì vết, ánh lửa yếu ớt chiếu rọi vào mặt, hai gò má hơi ửng đỏ, cực kỳ quyến rũ. .

Đúng lúc này, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi đang nhìn cái gì?”

Vẫn lạnh lùng như vậy!

Diệp Quân thu hồi ánh mắt, chuyển đề tài: “Chúng ta ra ngoài đi!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, cũng không lên tiếng.

Diệp Quân hiểu ý, hắn đi tới trước mặt Chấp Kiếm Nhân, bế nàng ta đi ra khỏi sơn động, một luồng gió mát lướt qua mặt, cực kỳ mát mẻ.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nói: “Đi bên phải!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play