Hai ngày sau, Lãnh Vũ Khả  xuất viện, đối với chuyện mình bị tai nạn xe cộ, mắt bị thương, hắn đối với cha mẹ không nói một chữ, thứ nhất không muốn cha mẹ lo lắng, thứ hai không muốn cha mẹ từ xa chạy tới phố Hoa Anh Đào thăm hắn, thứ ba cũng vì Diệp Phong Linh.

Sau khi anh xuống xe, một bàn tay vịn nạng màu đen dưới sự hướng dẫn của Lãnh Đinh từ từ đi vào sân.

Mặt quấn băng gạc trắng thật sự nhìn không nhã nhặn lắm, hắn lại đeo một cái kính râm cực lớn, cứ như vậy che mất nửa khuôn mặt của hắn.

Thật ra anh rất quan tâm đến gương mặt của mình, tự nhận mình anh tuấn bất phàm, chính là lại không hấp dẫn được Diệp Phong Linh.

Ngày đầu tiên hắn xuất viện về nhà, cũng không phải là đi thẳng đến chỗ ở của mình, mà là đi tới chỗ ở của Diệp Phong Linh.

Cửa gỗ "Chi" một tiếng bị mở ra, hắn chống nạng bước vào trong phòng, ngửi được mùi hương quen thuộc, chính là không nghe được tiếng Diệp Phong Linh. Dưới sự chỉ dẫn lạnh lùng của lãnh đinh, hắn đi vào thư phòng, sờ sờ bàn làm việc cùng ghế dựa, nơi đó trống rỗng. Lại đi tới phòng ngủ, sờ sờ album ảnh cùng cây sáo đặt ở đầu giường, sau đó cười quỷ dị.

Lãnh Đinh vẫn luôn đi cùng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trên đường xuất viện, rõ ràng hắn nói cho chủ nhân biết, Diệp tiểu thư đi học không có ở nhà, chủ nhân nói đã biết, lúc này mới vào cửa, chủ nhân sao lại quên đây?

Chủ nhân ngoại trừ mắt bị thương ra, chẳng lẽ còn mắc chứng hay quên?

Diệp Vũ Khả đương nhiên biết lúc này Diệp Phong Linh đi học, không có khả năng ở trong phòng. Sở dĩ anh vào là muốn ngửi thấy mùi vị quen thuộc trên người cô. Tuy rằng nàng không ở nhà, nhưng trong phòng nàng tràn đầy mùi vị trên người nàng, ngửi ngửi coi như là cảm thấy mỹ mãn đi.

" Lãnh thiếu, ngài bôn ba một đường này, vẫn là nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi đi. Diệp tiểu thư rất nhanh cô ấy sẽ trở lại, đến lúc đó tôi nhất định sẽ để cô ấy tới gặp ngài." Lãnh Đinh nhìn chủ nhân trong lòng vấn vương, không quên nhắc nhở một lần.

"Ngươi đi ra ngoài, ta muốn ở chỗ này một mình yên tĩnh." Lãnh Vũ Khả lại trở lại thư phòng, ngồi trên chiếc ghế Diệp Phòng Linh thường xuyên ngồi, đem nạng đặt ở bên cạnh bàn làm việc.

Lãnh Đinh lui ra ngoài.

Theo tiếng đóng cửa hạ xuống, trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Lãnh Vũ Khả  tháo kính râm lớn xuống, hai tay trong bóng tối không hề có phương hướng mà vuốt v3 mặt bàn. Chạm vào góc trên bên phải của bàn, có một cuốn sách, anh nâng cuốn sách lên, chạm vào bìa của cuốn sách. Hắn biết Phong Linh có một thói quen, sách không đọc xong đều sẽ đặt một dấu trang sau đó đặt trên mặt bàn, nói vậy quyển này cũng vậy.

Cười cười sau đó đặt sách trở lại vị trí cũ, sau đó tựa vào ghế, ngửa đầu suy nghĩ.

-

Lãnh Đinh từ trong phòng Diệp Phong Linh đi ra, liền đi tới cửa chính đình viện chờ Diệp Phong Linh trở về. Chỉ vài phút trước, anh gọi điện thoại cho vệ sĩ phụ trách bảo vệ an toàn của Diệp Phong Linh, vệ sĩ nói cô Diệp đang ở trên xe buýt, trong vòng nửa giờ sẽ về đến nhà.

Đã qua hai mươi phút, còn chưa thấy bóng dáng Diệp Phong Linh, Lãnh Đinh không khỏi lo lắng, lại một lần nữa gọi điện thoại cho vệ sĩ, nói cô Diệp vừa mới xuống trạm xe buýt.

Qua mười phút, rốt cục nhìn thấy Diệp Phong Linh đang cầm túi sách.

"Diệp tiểu thư, có thể đợi được cô đến nhà rồi." Lãnh Đinh nhìn thấy nàng giống như nhìn thấy thần linh, thiếu chút nữa không có quỳ xuống cầu bái.

Diệp Phong Linh nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, lạnh lùng hỏi: "Chẳng lẽ anh đứng ở chỗ này chính là vì chờ tôi về nhà sao?”

“Hôm nay  Lãnh thiếu xuất viện.” Lãnh Đinh đi theo phía sau cô.

Diệp Phong Linh dừng bước, dừng lại hỏi: "Anh ấy về nhà rồi đi. "

“Trở về, đã trở về gần một giờ rồi."

"Trở về là được rồi." Diệp Phong Linh đang muốn cất bước, Lãnh Đinh chuyển đến trước mặt cô, "Diệp tiểu thư,  Lãnh thiếu còn ở trong phòng cô.”

“Hắn không về phòng mình, đến phòng ta làm cái gì?”

“Chờ ngài.”

-

“Đúng vậy, chính là chờ ngài." Lãnh Đinh không quên chuyện chủ nhân từng dặn dò hắn làm, đi thẳng vào vấn đề nói: "Lần này  Lãnh thiếu xuất viện cũng không có mời hộ lý, hắn là muốn Diệp tiểu thư ngài tự mình đi chăm sóc hắn.”

“Chủ tử nhà các ngươi không phải không thiếu tiền sao, như thế nào ngay cả y tá cũng không mời?” Diệp Phong Linh không có sắc mặt tốt nhìn Lãnh Đinh một cái.

"Không phải ngài vừa vặn học khoa mắt sao?" Lãnh Đinh đứng trước mặt cô, thế nào cũng không đứng thẳng lưng nổi, mỗi một chữ nói đều trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng, "Lãnh thiếu thích thanh tĩnh, không thích người ngoài quấy rầy cuộc sống của ngài ấy, không mời hộ lý là chuyện bình thường, Diệp tiểu thư cô thế nào cũng là sống với  Lãnh thiếu hơn hai năm, tâm tư của  Lãnh thiếu cô hẳn là hiểu rõ,ngài ấy hy vọng cô có thể tự mình chăm sóc. "

“Không phải là ta không muốn." Diệp Phong Linh cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải tôi còn phải đi học sao? "

-

“Chính là đổi thuốc, cùng Lãnh thiếu nói chuyện, không hề chậm trễ việc học tập của Diệp tiểu thư." Ngữ điệu Lãnh Đinh đột nhiên tăng lên tám độ, "Nếu như cô có thể tự mình chắm sóc Lãnh thiếu, mắt của hắn nhất định khôi phục rất nhanh.”

Diệp Phong Linh đâu phải dễ dàng bị hắn nói hai ba câu dễ dàng thuyết phục, tiện tay bẻ một cành cây nhỏ, đặt ở trong tay chơi đùa, vừa chơi vừa hỏi: "Lãnh tiên sinh vì sao anh ấy không tự mình nói với tôi, còn muốn phái anh một tên miệng lưỡi ngu ngốc như vậy?”

Hôm nay là ngày thứ ba khai giảng, tâm tình của cô rất tốt, cùng anh nói thêm vài câu, nếu đổi lại trước kia, cô căn bản không muốn nói chuyện với anh.

"Từ sau khi ánh mắt  Lãnh thiếu bị thương, trở nên không thích nói chuyện, trầm mặc đến đáng sợ, trong lòng hắn hy vọng ngài đi chăm sóc hắn, nhưng lại không muốn nói ra, thuộc hạ như tôi liền thay ngài ấy nói." Lãnh Đinh cùng nàng đấu trí hơn hai năm, tâm địa của nàng là mềm nhũn.

Diệp Phong Linh vứt bỏ cành cây trong tay, để cô đi chăm sóc anh cũng hợp tình hợp lý. Dù sao anh cũng có ân nhận nuôi với mình, trước tiên không nói đến tâm tư của anh đối với mình đến tột cùng là gì, nhưng trước mắt, mắt anh bị thương, mình lại học khao mắt, nếu như không đáp ứng tựa hồ không được.

"Vậy được rồi." Tâm địa của nàng chính là cứng rắn không được, cuối cùng đáp ứng.

"Để ta nói cho  Lãnh thiếu đi." Lãnh Đinh cao hứng đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, xoay người rời đi.

Đi được hai bước đã bị Diệp Phong Linh gọi lại, "Chờ một chút.”

Lãnh Đinh cho rằng cô sẽ thay đổi, trái tim hưng phấn vừa rồi lạnh xuống, chậm rãi quay đầu hỏi: "Cô Diệp, làm sao vậy?”

“Lãnh tiên sinh còn ở trong phòng ta sao?” Diệp Phong Linh hỏi.

"Còn ở, còn ở."

"Vậy ta tự mình nói với hắn đi." Diệp Phong Linh cũng không làm khó hắn.

Sau khi nàng rời đi, khuôn mặt Lãnh Đinh căn chặt mới chậm rãi giãn ra.

——

Lúc Diệp Phong Linh cầm túi sách đi vào thư phòng, Lãnh Vũ Khả vẫn không nhúc nhích tựa vào ghế, đầu ngẩng cao, bởi vì mắt bị bao bởi gạt trắng, cô cũng không biết anh có ngủ hay không.

Lặng lẽ đi qua, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, hắn vẫn không nhúc nhích. Cô kết luận rằng anh đang ngủ.

Sợ đánh thức anh, cô đã rút lui một lần nữa.

Mấy ngày nay nàng suy nghĩ rất rõ ràng, nếu không cách nào thoát khỏi hắn, còn không bằng thoải mái, thẳng thắn cùng hắn ở chung. Hắn muốn tự mình chăm sóc hắn, liền chăm sóc, dù sao hắn một người mù cũng sẽ không giày vò mình, chờ ánh mắt hắn tốt, đối với mình nói một ít lời kỳ quái, chính mình cùng lắm thì giả bộ ngu ngốc, nàng liền không tin hắn còn có thể ép buộc mình.

Cô nghĩ như vậy, nhưng chưa bao giờ biết tình cảm của Lãnh Vũ Khả đối với cô đã trầm luân đến mức không thể vãn hồi, cô ngây thơ đơn thuần đến mức cho rằng anh là thiên sứ, chỉ cần mình không muốn, anh sẽ không có cách nào.

Bước vào phòng ngủ, nhìn thấy chăn đệm, và không khí lạnh trong phòng, anh ngủ như thể sẽ bị cảm lạnh. Cô Cầm chăn lại đi tới thư phòng.

Hắn vẫn ngửa đầu ngủ, nhìn không thấy đôi mắt đã từng thâm thúy kia, chỉ nhìn thấy hai lỗ mũi hình dạng rất tốt, còn có cái miệng đang thở ra.

Mặc dù bị băng gạc trắng, chỉ nhìn thấy miệng anh, cảm giác tổng thể vẫn không tồi, nhưng cô chính là không rõ ở chung với một người đàn ông ưu tú như vậy hơn hai năm, vì sao tình cảm của cô đối với anh vẫn bị giới hạn trong loại tình bạn rất bình thản này.

Là mắt mình mọc trên mũi, hay là mình cảm giác sai, hoặc là mình căn bản không biết cái gì là tình cảm?

Miên man suy nghĩ một phen mới đem đệm chăn trong tay mở ra, rất cẩn thận đắp lên người hắn. Mãi đến khi hoàn toàn che lại, cô mới vỗ vỗ ngực, xoay người rời đi.

Một chân bước ra, chân kia lại đụng phải nạng bên chân bàn, phát ra tiếng vang rất nhỏ. Lần này có thể đã đánh thức Lãnh Vũ Khả đang ngủ.

"Diệp Phong Linh, là em đã trở lại sao?" Lãnh Vũ Khả tỉnh lại, cảm giác trên người mình có cái gì đó, tinh tế sờ mới biết là chăn, nhất thời ấm áp tập kích toàn thân, mở miệng liền hỏi.

Diệp Phong Linh thở sâu vài hơi, chậm rãi nói: "Là tôi, là tôi trở về, xin lỗi đánh thức anh.”

Lãnh Vũ Khả đột nhiên cười, "Nha đầu ngươi, ta đang ngủ say, ngươi liền đánh thức ta, quấy rầy giấc mộng tốt của ta, em nói làm sao bây giờ?”

Diệp Phong Linh cúi đầu không nói, ý định ban đầu của cô là tốt, sợ anh bị cảm lạnh, nào ngờ đánh thức anh, cô cũng không phải loại người biết giải thích, chỉ có thể giữ im lặng.

Nàng đang đi tới cửa thư phòng, Lãnh Vũ Khả lạnh lùng nói: "Mắt tôi nhìn không thấy, chẳng lẽ em muốn tôi luôn ở trong phòng em? ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play