“Ông, cháu tới thăm ông này. Cháu đúng là đứa bé không hiếu thuận chút nào, lâu vậy mới tới thăm ông ngoại được.”
Đường Diệu quỳ gối trước mộ, nước mắt lưng tròng: “Không phải cháu gái không muốn tới, mà thật sự không tới được. Cháu bị bệnh, bị rất lâu. Cũng may, cũng may có anh A Thành! Nếu không có anh ấy, chắc cháu đã không còn trên đời này từ lâu rồi. Vẫn nhớ lúc cháu quyết định gả cho anh A Thành, ông hỏi, anh ấy đáng giá để phó thác cả đời không? Lúc ấy cháu nói đáng giá, còn ông lại nói, dù tình cảm thế nào cũng phải trải qua gian truân trắc trở mới biết được thật lòng hay không, cứ thử xem sao. Lần thứ hai ông hỏi tiếp, cháu liền chần chờ, cuối cùng không trả lời. Nhưng giờ này phút này cháu có thể quỳ gối ở đây, nghiêm túc nói với ông một câu đáng giá. Anh A Thành là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, đáng để cháu phó thác cả đời, cũng đáng giá để cháu gái ông yêu cả đời. Ông, cháu sẽ sống thật tốt, sau này ông ngoại không cần lo lắng nữa!”
Gió nhẹ thổi qua, nhánh cây đong đưa.
Nước mắt Đường Diệu lập tức chảy xuống, cô vuốt ve bia mộ một chút, sau đó nghiêm trang dập đầu ba cái.
Tiểu Lang và Bé Đường Đường cũng ra dáng dập đầu theo.
Sau khi xong, Đường Diệu lau nước mắt nước mũi trên mặt mình, kiên định: “Chúng ta đi thôi.”
Khương Thành ôm cô an ủi: “Đừng khóc nữa nào, khóc như thế làm con đau lòng đấy.”
Đường Diệu cúi đầu nhìn về phía hai nhóc tì đang nắm tay nhau, quả nhiên trong mắt hai nhóc con đều ngập tràn vẻ lo lắng. Một tay Bé Đường Đường ôm thỏ con vẫn nắm chặt quần áo, nhíu lại.
Cô ngồi xổm xuống vuốt ve khuôn mặt nhỏ của hai nhóc.
Tiểu Lang: “Mẹ không khóc.”
Bé Đường Đường non nớt nói: “Không khóc không khóc.”
Đường Diệu chỉ yếu ớt cười, nói: “Được không khóc!”
Vỗ mông nhỏ hai bé con đáng yêu: “Đi nào, bảo cha ôm các con đi, chúng ta cùng về nhà!”
Trước kia ông cụ Đường và Đường Diệu sống trên lưng chừng núi, nhưng khi ông mất Đường Diệu lại chôn ông trong núi sâu, người bình thường rất khó tìm được chỗ sâu thế này. Đừng nói trẻ con, ngay cả người trưởng thành cũng khó mà đi được.
“Mẹ ôm om.” Bé Đường Đường dang hai cánh tay nhỏ ra.
Đường Diệu lắc đầu, nói: “Bé Đường Đường ngoan nha, bảo cha con ôm đi, đợi lát nữa mẹ hái quả hạnh cho.”
Vừa nghe sẽ được ăn ngon, Bé Đường Đường lập tức bày ra vẻ mặt “Con ngoan nhất.”
“Đi nào!” Khương Thành bế hai heo con lên, một nhà bốn người rất nhanh đã xuất phát. Chưa được bao xa đã đến dưới tàng cây, vừa rồi bọn cô tới đây liền nhìn thấy. Ngày giỗ của ông cụ không phải hôm nay, Khương Thành thường xuyên lên núi lại không phát hiện ra cây này sẽ có quả.
Quả trên cây không nhiều lắm, chủ yếu tập trung trên ngọn câu. Khương Thành hai nhóc con xuống, ngay lập tức cùng Đường Diệu hái quả hạnh. Chỉ một lúc sau, vốn mới đầu còn mấy quả điểm xuyết đã trống trơn không còn bao nhiêu.
Cùng lúc đó, trong sọt của Khương Thành đã đầy hơn một nửa.
Anh lấy hai quả trông chín tròn căng mọng lau qua đưa cho hai nhóc, nói: “Đi, vừa đi vừa ăn.”
Bé Đường Đường đã gấp không chờ nổi cắn một ngụm, vị ngọt mềm mại lập tức ngập tràn trong miệng cô bé, bé con mở to hai mắt không ngừng gật đầu: “Ngon quá đi!”
Lúc cô bé nói chuyện, Tiểu Lang đã ăn xong một quả rồi.
Đường Diệu lại lấy thêm một quả cho cậu, nói: “Ăn hai quả là được rồi, không được ăn nhiều đâu con. Quả này ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.”
Tiểu Lang ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ vâng ạ.”
Đường Diệu niết niết vỏ quả hạnh, đưa tới bên miệng chồng mình. Khương Thành nhìn vợ yêu một cái rồi cúi đầu cười, sảng khoái ăn một miếng: “Vợ anh đút đúng là ngọt thật.”
Sắc mặt Đường Diệu lập tức ửng đỏ, trừng anh một cái.
Rất nhanh Tiểu Lang và Bé Đường Đường đã biết vì sao mẹ lại không ôm mình, bởi vì mẹ còn có một chuyện siêu cấp quan trọng khác!
Đường Diệu là thợ săn rất giỏi, chỉ một đoạn đường ngắn đã thu hoạch được hai con thỏ cùng một con rắn. Thậm chí còn tìm được một ổ trứng gà rừng, bên trong có khoảng mười hai quả! Hơn nữa còn cộng thêm ba con gà lúc nãy, có thể nói hôm nay bọn cô cực kỳ bội thu.
Tiểu Lang kích động nhảy nhót: “Hóa ra trong núi lại có nhiều đồ ăn ngon như thế!”
Tâm nguyện lớn nhất của Tiểu Lang mỗi ngày ăn không đủ no chính là, có đủ đồ ăn!
Đường Diệu: “Trong núi tuy nhiều đồ ăn nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Nếu không người trong thôn đã tới đây từ lâu, Tiểu Lang nói đúng không?”
Tiểu Lang lập tức gật đầu: “Con biết ạ, cha đã nói không thể tự tới đây được, rất nguy hiểm.”
“Nguy hiểm nguy hiểm!” Bé Đường Đường nói như vẹt lại xuất hiện lần nữa.
Đường Diệu cười cười nhìn về phía chồng mình, anh nuôi dạy con cái rất tốt. Thật ra Đường Diệu và Khương Thành không nói sai chút nào, chỉ cần Đường Diệu tùy tiện lên núi cũng có thể thu hoạch được nhiều thứ như thế, ngoài việc cô chính là một thợ săn giỏi lớn lên từ trong núi ra, một nguyên nhân khác cũng vì người bình thường không dám đi vào trong núi sâu.
Không ai săn, đương nhiên động vật sẽ nhiều hơn.
Tuy đứng từ thôn bọn cô, trông ngọn núi có vẻ không lớn lắm, nhưng đằng sau lại núi liền núi dài không dứt, hết ngọn này đến ngọn khác. Vô cùng nguy hiểm! Ba năm đầu lúc thiên tai đói nghèo ập đến, mọi người cứ nghĩ đói chết cũng là chết, không chừng lên núi săn thú hái rau dại còn có đường sống. Bấy giờ bọn họ mới dập nồi dìm thuyền lên núi, chỉ tiếc rất nhiều người có đi mà không có về.
Lúc ấy, mấy thôn quanh đó không có mấy người chết đói, nhưng người lên núi rồi mất mạng thì nhiều vô kể.
Vậy nên chỉ cần có thể xuống núi không sợ đói chết nữa, mọi người cùng lắm cũng chỉ đi đến giữa sườn núi, tuyệt đối không vào sâu hơn, thợ săn giỏi như cậu Chương Hà Diệp của Khương Thành cũng thế. Nhà của ông cụ Đường chính là điểm cuối cùng.
Mộ của ông cụ Đường khá sâu, vậy nên Khương Thành không dám thường xuyên tới đây. Cơ bản mỗi năm chỉ có một lần giỗ, vì mang theo hai đứa nhỏ nên từ trước đến nay mỗi lần đi thần kinh anh luôn căng chặt, hấp tấp vội vàng quá sợ sẽ dẫn thú dữ tới, đương nhiên không bắt được con nào.
Như lần này thật sự rất hiếm.
Hôm nay bọn cô được mùa, nhưng cũng không định quá rêu rao. Đường Diệu hái rất nhiều rau dại che đậy trên hai sọt, lại chêm thêm hai bó củi nữa mới xách đi. Người khác nhìn từ xa sẽ không thấy gì cả.
Lúc mấy người về đến nhà, từ xa xa đã nhìn thấy mấy cậu bé đang đồng tâm hiệp lực ném một bó củi vào trong sân!
“Tiểu Hổ!” Đường Diệu kêu lên.
Tiểu Hổ vừa nghe thấy giọng nói này liền muốn chạy, Đường Diệu lại kêu thêm một tiếng: “Tiểu Hổ, cháu lại đây!”
Mấy đồng bọn nhỏ của Tiểu Hổ cho rằng Đường Diệu rất tức giận, vèo một tiếng đều cong chân chạy hết, thật sự không màng chút “tình nghĩa huynh đệ”.
Tiểu Hổ chần chờ một chút, thật cẩn thận đi đến bên cạnh Đường Diệu, nhỏ giọng nói một câu: “…Thím ba.”
Đường Diệu nhìn cậu bé một cái, bùi ngùi nói: “Cao quá rồi này!”
Tiểu Hổ hồi hộp không dám động.
Đường Diệu: “Chuyện quá khứ, nếu cháu biết sai, vậy thím ba sẽ không truy cứu nữa!”
Tiểu Hổ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Đường Diệu, hốc mắt đỏ lên, nước mắt to từng hột rơi tí tách!
“Thím ba, cháu xin lỗi!”
Đường Diệu: “Được rồi, khóc gì chứ, nam tử hán đại trượng phu không được như vậy đâu!”
Cô xoa xoa đầu nhóc con, nói: “Cháu về nói với bà nội, tối nay bọn thím sang ăn cơm nhé.”
Tiểu Hổ gật đầu như trống: “Vâng!”
Đường Diệu cong người ghé bên tai nhóc con, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Có món ngon hiếm thấy.”
Tiểu Hổ kinh ngạc mở to mắt, đôi mắt mới khóc đỏ lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ.
Đường Diệu: “Đi đi!”
Tiểu Hổ ui một tiếng, vèo vèo chạy đi.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Khương Thành cười như không cười đang nhìn mình, Đường Diệu: “Năm đó thằng bé mới 4 tuổi, cũng đâu không phải cố ý, thằng bé bởi vậy mà áy náy nhiều năm, em cũng không thể cắn mãi không bỏ được.”
Không phải không oán, chẳng qua Đường Diệu cũng biết cậu bé đã biết sai. Tự trách rất lâu, thậm chí còn dùng khả năng của mình để đền bù. Nếu nhóc con không biết hối cải, vậy cô sẽ vĩnh viễn không tha thứ. Nhưng hiện tại cô biết mình không làm được, cô không thể trách tội một đứa bé cả đời được.
“Anh biết em là người lương thiện mà!”
Trong mắt Khương Thành ngập tràn yêu thương nhìn vợ mình, nói: “Khương Thành anh gặp được em, có lẽ cũng vì đời trước tích đức.”
Đường Diệu: “Đừng nói bậy, em mới là người may mắn đấy!”
Bé Đường Đường nhìn cái này, lại nhìn cái kia, giọng nói non nớt vang lên lần nữa: “Nam sinh yêu nữ sinh, nữ sinh yêu nam sinh, xấu hổ quá.”
Khương Thành & Đường Diệu: “…”
Con nhóc chết tiệt này!
Đường Diệu: “Bé xấu xa này!”
“Em gái không xấu!” Tiểu Lang bảo vệ nhất là em gái, hai cánh tay bé nhỏ chéo vào nhau, nghiêm túc: “Em gái không xấu!”
“Được được, em gái không xấu!”
Cả gia đình bước vào sân đã nhìn thấy trong viện có bó củi nằm ngổn ngang trên đất, chuyện này rõ ràng là Tiểu Hổ làm. Đường Diệu cười cười, xếp củi lại một chỗ. Cô xếp những gì thu hoạch được hôm nay lại, sau đó bắt đầu luộc bốn quả trứng gà.
“Cũng chiều rồi, trưa nay chúng ta chỉ ăn mỗi mấy quả hạnh, giờ ăn trứng gà lót bụng nhé! Buổi tối sẽ ăn thịt, được không nào?”
“Vâng ạ!” Hai nhóc con cầm tay đứng bên cạnh Đường Diệu, hai mắt dính chặt lên trứng gà.
Đường Diệu thấy hai bé con như vậy liền nhanh tay hơn, chưa đến một lúc sau đã nấu xong. Trứng gà rừng lớn hơn trứng gà ta một chút, hai nhóc con nhìn không chớp mắt.
Đường Diệu lột xong bốn quả trứng, hai quả đặt trong chén: “Chờ nguội một chút, một đứa một quả.”
Cô xoay người bước ra ngoài, lúc này nhìn thấy Khương Thành đã giải quyết xong hai con gà.
Đường Diệu dặn dò: “Anh để một con thỏ, một con gà và con rắn kia lại nhé, lát nữa chúng ta đưa sang bên nhà mẹ. Ba năm rồi, ăn một bữa đoàn viên nhé.”
Khương Thành dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn Đường Diệu.
Trong giọng Đường Diệu lộ ra chút hờn dỗi: “Em cũng đâu phải người keo kiệt chứ!”
Người phụ nữ tiến lên một bước, nhét một quả trứng gà vào trong miệng Khương Thành, Khương Thành: “!!!”
Anh lẩm bẩm định lơi ra, Đường Diệu kiên định: “Không được nhả ra, cả nhà chúng ta đều phải ăn!”
Cô cũng cúi đầu cắn một miếng, nói: “Anh nhìn đi, em cũng ăn!”
Hai người nhìn nhau cười.
Tiểu Lang đứng bên cạnh cửa, thấy cha mẹ ăn xong mới vui vẻ chạy về: “Hoàn thành!”
Bé Đường Đường và Tiểu Lang xí xớn vây quanh hai chén nhỏ, một người cầm một cái lên. khuôn mặt nhỏ vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng, miệng hai nhóc tì không lớn như cha mẹ, ngược lại miệng nhỏ còn tinh tế nhấm nháp, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.
Trứng gà nóng hầm hập siêu cấp mĩ vị!
“Anh trai, lần đầu tiên em được ăn trứng gà luộc đấy.” Bé Đường Đường ăn xong, ợ một cái thật nhỏ, thỏa mãn nói.
Tiểu Lang gật đầu: “Anh cũng thế! Ngon muốn chết luôn!”
Bá chủ của giới mỹ thực— trứng gà luộc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT