Tin tức này có thể sánh ngang với bom nguyên tử, nhanh chóng truyền khắp thôn Hướng Dương.
Chuyện này trước hết phải kể từ lúc vừa sáng sớm, bà Đào ngồi trên mặt đất lớn giọng ồn ào: “Ôi tời đất ôi, cả người tôi bây giờ thật sự không thoải mái chút nào, tối qua ngủ không ngon đấy!”
“U, đến giờ mà ông Đào còn lợi hại thế hả!”
Mấy người đã kết hôn trong niên đại này thật sự chay mặn gì cũng không kiêng kị. Hơn nữa chẳng biết giữ miệng, trực tiếp trêu chọc thành tiếng.
Bà Đào nghe thế cũng không giận, phì một tiếng, nói: “Làm gì có chứ, lão già nhà tôi lăn đùng ngủ như chết ấy, chỉ mình tôi đáng thương thôi. Tôi ngủ nông, tiếng động bên sân cách vách làm cho tỉnh luôn, cuối cùng trằn trọc mãi chả nhắm mắt nổi.”
Nhà họ Đào và nhà họ Khương là hàng xóm, tuy là trái phải cách nhau một đoạn, nhưng quan hệ hai nhà lại tương đối tệ. Bà Đào bại hoại chậm chạp, còn Chương Hà Hoa lại là người hung dữ. Hai người đã nhìn nhau không thuận mắt, sau này cả đời không qua lại với nhua cũng bời vì lão tam Khương Thành.
Tiểu khuê nữ Đào Tiểu Nha nhà họ Đào nhìn trúng Khương Thành từ lâu, thề thốt không phải Khương Thành sẽ không gả. Nhưng anh lại vừa mắt cô cháu gái Đường Diệu của lão thợ săn chạy nạn tới, cuối cùng đôi lứa thành hôn, nhà họ Đào hận đến mức có suy nghĩ muốn giết người.
Sau đó, Đào Tiểu Nha gả cho một người vạm vỡ họ Mã trong thôn. Còn Đường Diệu lại xảy ra chuyện, trở thành người vô dụng nửa chết nửa sống liên lụy đến nhà họ Khương. Chuyện này càng khiến cho nhà họ Đào khoái trá, chỉ cần mở miệng mà mỉa móc.
Bà Đào luôn thích đâm chọt Chương Hà Hoa, dù lần não cũng bị Chương Hà Hoa nghiền áp nhưng bà ta vẫn vô cùng vui vẻ!
Con gái bà ta sống sung sướng, bà ta đương nhiên vui rồi!
Còn nhà họ Khương có một con Tang Môn tinh nhập hộ, đúng là chả ra gì!
Không dừng lại, bà ta lại mở miệng: “Mấy người không biết đâu, thằng con trai thứu ba nhà họ Khương đêm hôm khuya khoắt mà về nhà nhiều lần lắm, y cách vách nhà họ Khương tam tiểu tử, đêm hôm khuya khoắt trở về rất nhiều lần, cửa cứ đập ầm ầm ấy!”
Một bà thím nhìn dáng vẻ cố làm ra vẻ của bà ta, cười ghẹo: “Có thật là đập ầm ầm không, hay là bà lại ghé tai đến nhà người ta nghe góc tường!”
Từ lúc hai nhà Khương Đào trở thành hàng xóm, vì mụ Đào này luôn giỏng tai lên nghe lén góc tường, hơn nữa còn không biết bao nhiêu lần, chuyện này trong thôn không ai không biết!
“Sao lại thành tôi nghe lén chứ? Phi phi! Tôi thèm vào hóng hớt chuyện nhà chúng nó? Một bên là ma ốm quỷ nghèo, có thể so được với nhà chúng tôi sao? Bà xem trong cái thôn này có mấy nhà phân gia, có mấy nhà con cái chưa kết hôn đã phân gia? Đồ nghèo kiết xác sa cơ thất thế, nhìn nhiều thêm một cái cũng bị lây đen đủi đấy!” Tuy rằng mụ Đào này không nhiều con trai bằng Chương Hà Hoa, nhưng cả nhà bà ta đều là người khỏe mạnh. Có thể nói cuộc sống tốt hơn Chương Hà Hoa rất nhiều.
“Cái con mụ bị chó ăn hết lương tâm này, vừa sáng sớm đã nghe thấy bà hóng hớt nhà bọn tôi rồi! Nhà bà mới toàn là ma ốm ma nghèo đấy! Cái đồ mãi không chết này, bà không nghèo, không nghèo mà sang nhà chúng tôi ăn trộm trứng gà? Đúng là cười chết mụ đây rồi! Cả ngày tra tấn con dâu, mắt cứ trợn trắng rình rập lén ăn trộm đồ nhà hàng xóm, loại như bà sao không gặp báo ứng sớm nhỉ? Không gặp báo ứng thì đúng là ông trời bất công mà! Gì mà nửa đêm ầm ầm phá cửa chứ, chẳng lẽ là bà muốn thừa dịp nhà chúng tôi ngủ hết, lén sang sân trộm đồ à? Trời đất quỷ thần ơi, mọi người phải lo khóa kĩ cửa lớn nhà mình đấy, không biết chừng đến lúc nào đó lại bị con chó tay chân không sạch sẽ vô tình cầm mất đồ!
Trộm trứng gà còn có thể mở miệng cướp về, còn nếu là đàn ông, vậy thiệt thòi lớn rồi đấy! Các người đừng nghĩ trinh tiết của đàn ông không phải thứ quan trọng …”
Hôm nay đang cày bừa vụ xuân, nghe xong câu này mọi người đều cười vang.
Việc nhà nông quá mệt mỏi, xem mấy bà chằng cãi nhau cũng là thú vui tiêu khiển.
Ngay cả mấy chị em thanh niên trí thức cũng không nhịn được nở nụ cười.
Bà Đào tức điên lên, duỗi tay muốn cào người. Trước kia bà ta cũng không dám đâu, nhưng vì mấy năm nay sống quá sung sướng nên khiến người này tự tin hơn hẳn.
Chương Hà Hoa cũng không phải dạng vừa, đừng thấy bà nhỏ gầy hơn bà Đào. Nói về đánh nhau, từ nhỏ đến lớn bà chưa từng thua trận nào đâu.
Thua?
Làm gì có chuyện!
Bà bước nhanh một bước, ngay lúc tay bà Đào gần chụp đến, Chương Hà Hoa xoay người một cái, ngay tức khác kéo lấy đầu tóc bà ta, đồng thời cong chân đạp thật mạnh bà Đào một cái, tức thì người đàn bà kia bụp một tiếng.
Bà ta duỗi tay phản kích định cào về phía Chương Hà Hoa, Chương Hà Hoa bị kéo quần áo, bà vẫn không chút nào để ý, một tay túm đầu, một tay đấm thẳng lên trên người bà ta: “Tới đây nào, không phải muốn đánh nhau sao? Nào, ai không đánh người đó là cháu tôi! Thật sự tưởng bà đây dễ ức hiếp à? Bà đêm hôm khuya khoắt bò đầu tường nhà tôi, miệng thối hóng hớt chuyện sau lưng thế à! Bà đây tâm địa thiện lương, tốt người tốt bụng, lần nào cũng nhịn bà rồi. Tôi thấy bà thật sự nghĩ tôi nhịn nên muốn gì làm nấy đúng không! Hôm nay tôi đây sẽ khiến bà biết nắm đấm của ai lợi hại hơn! Xem mụ già bà có tiện hơn được nữa không!”
“Tôi nói sai chỗ nào? Nhà các người chính là đồ ma bệnh mà, cháu trai lớn nhà bà có bệnh không, vợ thằng ba nhà bà có bệnh không, sao mà mấy thứ đó còn sống được nhỉ, chết sớm đi đầu thai đi cho rồi … A!”
Chương Hà Hoa đấm một đấm bên miệng bà ta, bà Đào lập tức cảm thấy nồng nặc mùi tanh ngọt, lúc này cả miệng đầy máu, mơ hồ cảm thấy cả hàm răng đều lung lay!
“Con mụ độc ác nhà mày, tao cho mày rủa cháu trai tao này, cho mày rủa con dâu tao này, miệng thối thế thì để tao rửa giúp cho!” Chương Hà Hoa duỗi tay nắm một nắm đất, trực tiếp nhét vào trong miệng bà Đào.
Lúc này bà Đào cũng không mắng mỏ gì được nữa, chỉ lo ứ ứ giãy giụa.
Hai người đánh nhau thành một đoàn, mấy người phụ nữ tầm trung và bà lão lại không có một ai dám nên can ngăn! Hai bà này đều vô cùng lợi hại, chẳng ai dám bước chân lên cả! À mà, không thấy con dâu cả của Chương Hà Hoa đứng một bên như hổ rình mồi thế kia à?
Ai dám lên can, không chừng cô ấy sẽ đánh luôn người đó!
Chẳng qua cũng do miệng bà Đào này tiện thôi, rủa con người ta chết sớm, người ta không trực tiếp xông lên đánh đã nhân từ lắm rồi!
“Mấy người làm gì thế hả! Mau kéo người ra đi! Mau!” Không biết ai báo tin cho đội trưởng tới đây. Đội trưởng tới, mọi người bắt đầu lớn gan can ngăn, Chương Hà Hoa cũng không muốn chiến thêm nữa, bà khoái trá buông lỏng bà Đào ra, ngao nói báo cáo với đội trưởng: “Đội trưởng, chuyện này anh phải làm chủ cho chúng tôi! Mụ Đào này đêm hôm khuya khoắt bò đầu tường nhà tôi, không biết chừng nhìn trúng người đàn ông của tôi đấy! Không chỉ thế, bà ta còn ở sau lưng tôi khua môi múa mép rủa cháu trai tôi chết sớm! Độc nhất là lòng dạ đàn bà, cuối cùng tôi cũng biết thế nào gọi là độc nhất là lòng dạ đàn bà rồi! Đội trưởng anh phải chủ trì công đạo cho bọn tôi! Nếu không đúng là tháng sáu tuyết bay, oan quá oan quá!”
Đội trưởng bị bà đẩy một cái hơi lảo đảo, khóe miệng run rẩy, rất nhanh liền nói: “Thôi, đừng nói hươu nói vượn nữa, sao bà ta có thể nhìn trúng người đàn ông của bà được. Bà con xa không bằng láng giềng gần, đừng có ồn ào quá. Sau này nhà họ Đào đừng mở miệng mở mồm xen vào chuyện người khác nữa; nhà họ Khương cũng đừng động tí là động thủ; đàng hoàng hết cho tôi, bây giờ nên cày bừa vụ xuân, nếu làm chậm, ai chịu trách nhiệm cho chuyện lớn này? Mọi người lùi ra sau một bước, làm việc làm việc!”
Đại đội trưởng không thích nhất là giải quyết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của mấy mụ đàn bà này, bình thường nếu gặp mấy chuyện khác thì chỉ cần trực tiếp đánh 50 gậy, quát lớn vài tiếng xong việc.
Chương Hà Hoa được hời, không nói đến chuyện đánh được bà ta một trận, ngay cả trong ngón tay bà còn nắm một đống tóc của bà ta nữa! Với tư cách là người thắng, bị nói một câu cũng… còn được!
Bà cũng rộng lượng hơn hẳn: “Đại đội trưởng nói đúng, vậy tôi đây không chấp nhặt với bà ta nữa! Thể chất của tôi không mạnh như người này đâu.”
Bà Đào bị đánh một trận nghe thấy lời này liền cảm thấy tức một bụng máu! Đều là người trong thôn, ai mà không biết chứ! Nhưng dù, đã chứng kiến sức chiến đấu của Chương Hà Hoa vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy bà nổi giận vẫn làm người ta cảm thấy trong lòng run lên, nói chi đến những người lần đầu tiên thấy.
Đúng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy.
Tối hôm qua Bé Đường Đường tạm thời bị ôm tới đại phòng, sáng nay đi theo chị họ Tiểu Ngư ra đào đồ ăn cũng phải thốt lên, đây thật sự là lần đầu tiên!
Tuy cô vẫn biết bà nội mình là một người dũng mãnh, nhưng cùng lắm ở nhà cũng chỉ thấy bà đánh đầu, đá mông thôi. Thật sự nghìn lần cũng không ngờ, sức chiến đấu của bà lại cao như thế!
Lợi hại lắm bà nội!
Không hổ là người có thể làm mẹ chồng của nữ chủ!
“Đại đội trưởng, anh đi xem chút kìa, Xuân Ni Nhi nương làm loạn muốn ly hôn đấy!” Một người đàn bà trung niên nông gia vội vàng chạy tới, đội trưởng vừa nghe thế liền xuýt một cái, không nói gì thêm, vội vã rời đi.
Bà Đào còn đang định nói với đại đội trưởng muốn bồi thường một chút! Ai biết ông ta lại xử đại rồi chạy thế chứ, chuyện này càng khiến bà ta tức giận lắc người mấy cái, phi phi phi nhổ sạch đất trong miệng. Lúc này liền nhìn thấy một đứa con nít nhỏ gầy đang đứng ccahs đó không xa nhìn mình.
Bà ta liếc mắt một đã nhận ra đây là con gái của Tang môn tinh nhà họ Khương kia.
Người đàn bà lại trợn tròn mắt, gân cổ lên nói: “U! Đây là cháu gái nhỏ nhà họ Khương đúng không? Sao lại tới đây thế? Mẹ mày sắp không trụ được nữa à? Đáng thương u, sắp thành con nít không mẹ rồi!”
Chương Hà Hoa mới vừa đi chưa được mấy bước, lúc này nghe thấy miệng con mụ này lại tiện hơn nữa, chạy nhanh như chớp cho một cái bạt tai, bốp một tiếng, cực kỳ chất lượng!
“Con mụ mồm miệng thối hoắc này! Tao cho mày nói bậy trước mặt con nít này!” Tay năm tay mười, lại tiếp tục cái thứ hai.
Bé Đường Đường lặng lẽ lui về phía sau một bước, cô sợ tai bay vạ gió. Cô cảm thấy trên người bà nội mình đang phát ra — khí thế của Vương Bá!
“Cái đồ già nhăn này, chẳng lẽ không cho người ta nói thật à? Đứa con dâu kia của bà là mệnh chết sớm! Báo ứng, đây là báo ứng!” Bà Đào bị đánh còn gào lên mắng chửi người khác!
“Mụ mới chết sớm đó, con mẹ nó tim gan mụ đen thế mà còn chưa chết, người khác dám chết sao?”
Hai người lại bắt đầu hiệp thứ hai!
Chẳng ai để ý đến có một chiếc máy kéo vào thôn, máy kéo đi đến bên này, lúc thấy đang cãi cõ ầm ĩ thì ngừng lại. Lúc này có một giọng nói thanh thúy truyền đến: “Mẹ!”
Giọng nói này không tính là lớn, nhưng máy kéo này là cái duy nhất trong đại đội. Mặc dù có thể mượn được nhưng lại rất hiếm.
Lực chú ý của mọi người lập tức chuyển từ máy kéo sang người ngồi trên máy kéo!
Trên máy kéo là Khương lão tam và Khương lão tứ, mà người phụ nữ trong lòng ngực Khương lão tam nhẹ nhàng dựa vào anh, da thịt tái nhợt trắng như tuyết, mặt mày cũng rất xinh đẹp. Trên người cô có đắp một cái chăn lớn, trên đầu có đội một cái mũ kiểu nam.
Cũng khoa trương quá rồi.
Nhưng sao người này lại có chút quen mắt nhỉ…???
Người phụ nữ nhìn Chương Hà Hoa, yếu ớt cười, lại kêu một tiếng: “Mẹ!”
“U trời!!!! Đây là, đây là vợ của thằng ba sao…”
Tức thì tất cả mọi người mở to hai mắt, nghẹn họng trân trối! Ngay sau đó chính là tiếng hét đinh tai nhức óc!
“A a a a a a…”
Chương Hà Hoa cong eo, cười lạnh liếc bà Đào cùng những người khác, bà cảm thấy những oán khí nghẹn trong ngực ba năm nay tan vào hư không, khoái ý: “Vợ thằng ba nhà tôi tỉnh lại rồi!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT