Đường Diệu vội vàng nắm lấy cánh tay Khương Thành, nói: “Bây giờ có được bán đồ không anh?”
Khương Thành bật cười, anh hài hước nhìn vợ mình: “Đúng là cô vợ ngốc mà, sao mấy lời của trẻ con ba tuổi mà em cũng tin thế?”
Đôi con ngươi vốn đang sáng lấp lánh của Đường Diệu lập tức trở nên ảm đạm, cô nỉ non: “Vẫn chưa được à!” Cô hôn mê ba năm, sao một chút thay đổi cũng không có thế!
Khương Thành gật đầu: “Đương nhiên không được rồi! Làm thế sẽ đào góc tường của xã hội chủ nghĩa, làm trái với chủ nghĩa xã hội quy định, phải kiên quyết chống lại!”
Cả nhà đi vào phòng, hai đứa nhỏ xếp hàng ngồi duyên trên giường. Khương Thành thắp đèn dầu lên, sáng cả cửa nhà.
Bé Đường Đường bắt lấy ống tay áo ngắn củn của mình, do dự một lúc, lại lắc lắc chân nhỏ, dáng vẻ vô cùng cẩn thận. Đường Diệu bị biểu cảm đáng yêu của con gái chọc cười, cũng học cô bé, rón ra rón rén tới gần, thấp giọng hỏi: “Sao thế con? Bé Đường Đường muốn nói gì à?”
Bé Đường Đường tiến đến bên lỗ tai Đường Diệu, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con nghĩ sau này chắc chắn có thể bán đồ đấy.”
Đường Diệu phụt cười một tiếng, gật đầu nói: “Ừ, mẹ tin con mà!”
Bé Đường Đường kéo khóe miệng, khuôn mặt nhỏ xán lạn đáng yêu như mặt trời bé con. Cô bé biết loáng thoáng là có thể mà! Nhưng nếu muốn cô bé nói cụ thể hơn, Bé Đường Đường lại không nói rõ được.
“Mẹ và em gái đang thì thầm kìa.” Tiểu Lang cảm thấy em gái mình ngốc thật, ngay cả cậu bé cũng nghe thấy em ấy đang nói gì!
Khương Thành cười kéo hai đứa nhóc vào trong lòng ngực, nghiêm túc dặn dò: “Sau này Bé Đường Đường không được nói như vậy ở bên ngoài đâu, nếu không sẽ bị người xấu bắt lại đánh vào mông nhỏ, không cho ăn cơm, con hiểu không?”
Bé Đường Đường hoảng sợ, vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn nhỏ giọng trả lời: “Con biết rồi ạ, không nói!” Sau đó còn làm động tác khóa miệng, ý mình sẽ không nói ra đâu.
Tiểu Lang cũng bị dọa ngốc, cậu bé lập tức ôm lấy em gái: “Con bảo vệ em gái.”
Khương Thành cũng không dây dưa về đề tài này nữa, nói: “Anh đi ra ngoài một chuyến.” Anh đang định ra ngoài cho quả hạnh.
Đường Diệu gật đầu, nói: “Đi sớm về sớm.”
Cô quay đầu cởi quần áo cho hai nhãi con, quần áo của Tiểu Lang và Bé Đường Đường đều mảnh vá khắp nơi. Vì mấy đứa trẻ nhà họ Khương cũng đang nhỏ, nên không thể xin được đồ vừa người cho hai bé con. Quần áo của Tiểu Hổ cũng để lại cho Tiểu Báo.
Tiểu Miêu còn để lại cho Sơn Kê, mà Sơn Kê còn ít hơn Tiểu Lang một tuổi, Sơn Kê không thể mặc, Tiểu Lang cơ bản cũng không thể mặc. Mấy cậu bé trong nhà đều mặc quần áo chật người xơ cứng. Cũng may, con gái phát triển nhanh hơn con trai một chút, Tiểu Ngư cao hơn anh trai đôi Sơn Kê một tẹo, đừng xem thường chuyện này, cũng nhờ nó mà Tiểu Lang mới có thể miễn cưỡng được quần áo của chị họ.
Cậu bé mặc xong rồi, lại cho Bé Đường Đường.
Mấy bộ quần áo cứ chuyển đi chuyển lại nhiều năm, làm gì có chuyện có hình dạng ban đầu nữa?
Đường Diệu nắm chặt quần áo, trong lòng hơi chua xót. Trước kia cô ăn no liền cảm thấy cuộc sống đã không tệ, nhưng bây giờ có con cái rồi, cảm giác lại hoàn toàn bất đồng. Cô muốn cho con mình những gì tốt nhất, chứ không phải để bọn nhóc một cuộc sống vô cùng khổ sở.
Sau khi cô dỗ hai bé con ngủ xong, Đường Diệu ngồi trên giường suy tư gì đó.
Lúc Khương Thành về liền nhìn thấy vợ mình đang ngẩn người, anh rửa mặt, hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
Đường Diệu duỗi tay kéo anh, hai vợ chồng rất nhanh đã chen chúc cùng nhau. Cô dựa lên người anh. thấp giọng nói: “Em muốn đem những quả hạnh còn lại ra chợ bán.”
Khương Thành cúi đầu nhìn cô, có chút giật mình: “Mấy thứ này đáng giá để em nguy hiểm thế sao?”
Đường Diệu: “Trong nhà còn có hai con gà cùng một con thỏ…”
Khương Thành đang trầm mặc liền nghe Đường Diệu nói nhỏ: “Hơn nữa, em còn có thể lên núi…”
Khương Thành nhanh chóng nắm lấy tay Đường Diệu, lắc đầu nói: “Không được, em làm vậy anh không hề yên tâm?”
Đường Diệu rúc vào trong ngực anh, trên người anh không hề có chút thịt, vừa sờ vào đã cộm tay, có thể thấy được cuộc sống mấy năm vô cùng khốn khó. Thời buổi này mọi người đều rất nghèo khổ, nhưng gầy gò như người đàn ông của cô thì thật hiếm thấy!
“Anh A Thành, anh để em làm chuyện này đi. Từ lúc em tỉnh lại, mỗi ngày đều nghĩ mà rơi nước mắt, luôn cảm thấy vô cùng có lỗi với mọi người. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể đã khỏe nhưng trong lòng lại u uất, anh để em làm vì gia đình, được không?”
Thật ra Đường Diệu cũng không phải người yếu ớt, cô nói vậy chẳng qua chỉ để thuyết phục người đàn ông của mình thôi.
Người đàn ông này, cô là người hiểu rõ nhất.
Nhưng, cô hiểu anh, người đàn ông này cũng biết rõ cô nhất. Anh duỗi tay xuống quay người cô lại đối diện với mình, bốp một tiếng, anh nói: “Không được làm anh sợ! Vì dỗ anh mà nói bậy nói bạ, gì mà trong lòng u uất chứ! Em còn khỏe mạnh thế này mà!”
Anh dùng sức cắn cô một cái, nói: “Nếu còn dọa ông đây, không phải chỉ đánh thôi đâu.”
Đường Diệu: “…”
Mặt cô lập tức đỏ bừng, nói: “Vậy anh còn muốn làm gì?”
“Chuyện này…”
Trong phòng nhỏ lại phát ra âm thanh lần nữa, hai người sợ đánh thức hai bé con nên không dám tạo ra tiếng động quá lớn.
Nắng hạn gặp mưa rào, bao nhiêu cũng đều không đủ.
Sáng sơm hôm sau Đường Diệu ngủ dậy, cô ngồi trên giường đỏ mặt mắng một câu: “Tên lưu manh thối!”
Khương Thành vừa vào cửa đã nghe thấy câu này, anh nhướng mày, nói: “Vừa sáng sớm đã nhắc anh rồi?”
Anh liếc mắt nhìn heo con trên giường, nhanh chóng tiến lên, xoạch một tiếng: “Anh không thể phụ sự kỳ vọng của em được!”
Đường Diệu đấm lưng anh, quát: “Anh làm gì thế, ban ngày ban mặt!”
Khương Thành hắc hắc hắc nở nụ cười, anh niết khuôn mặt nhỏ của vợ mình, nói: “Bây giờ ban ngày ban mặt, nếu là buổi tối chắc chắn không phải như vậy!”
Mặt Đường Diệu như muốn bốc cháy, cô nhéo anh một cái: “Anh nói bậy đủ chưa?”
Khương Thành: “Anh sai rồi, anh sai rồi!”
Không hề thấy đau, anh chỉ đùa với vợ thôi.
Đường Diệu hừ một tiếng, vênh váo đắc ý nâng cằm, nói: “Biết sai là tốt.”
Sau khi nghĩ ngợi một lát, cô thấp giọng: “Chuyện chợ đen…”
Cô thật sự muốn đi.
Khương Thành quyết đoán: “Không đi!”
Lúc thấy Đường Diệu sắp cuống cả lên, ngữ khí anh nhanh hơn rất nhiều: “Đợi mấy ngày nữa rồi chúng ta đi.”
Đường Diệu: “Hả?”
“Em vừa tỉnh lại không bao lâu, mọi người vốn dĩ cũng tò mò, chắc chắn rất nhiều người đặt lực chú ý về phía mình, chúng ta phải cẩn thận chút. Anh thường xuyên xin nghỉ, tuy mấy chuyện thiếu ăn này là của mình, nhưng cũng khó tránh khỏi bị người ta chú ý rồi tố cáo. Không phải em nửa tháng sẽ đi kiểm tra một lần à? Dù sao trong đội cũng biết chuyện em kiểm tra, lúc đó chúng ta lấy danh nghĩa này luôn. Chúng ta đi một lần trước xem tình hình, em thấy thế nào?”
Sáng nay Khương Thành đã suy nghĩ thật lâu, mạch lạc rõ ràng: “Dù sao em cũng vừa khỏe lại, đừng đi ra ngoài nhiều, cứ nói ở nhà bồi dưỡng, đến lúc đó đương nhiên người đi kiểm tra sẽ là anh.”
Đường Diệu gật đầu: “Chốt!”
Khương Thành: “Vậy anh đi làm việc đây!”
Hôm qua anh đã không đi làm, hôm nay không thể trì hoãn thêm được. Khương Thành nhanh chóng mở cửa, bây giờ ít nhiều cũng bị muộn rồi, cũng chỉ một lát nên mọi người không so đo với anh. Mấy người đàn ông chơi với anh từ nhỏ thấy người trước mắt hơi xanh xao, lúc này đều nở nụ cười ái muội, anh dỗi tôi tôi dỗi anh trêu ghẹo Khương Thành.
Khương Thành làm như không thấy, thấp giọng nói: “Tối nay đừng đi ra ngoài, cho các cậu ít trái cây.”
Mọi người nghe thế ánh mắt liền sáng lên, cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng đào đất làm việc. Sao ngày không trôi nhanh chút nhỉ? Trái cây cũng ngon lắm đấy!
Bên này Khương Thành làm việc cẩn thận, bên kia Đường Diệu cũng có chuyện riêng.
Khương Thành vừa đi, Bé Đường Đường nhà bọn cô liền tỉnh dậy.
“Mẹ ~” Bé Đường Đường xoa xoa mắt muốn bò dậy, mềm mại lẩm bẩm: “Muốn tiểu ~”
Đường Diệu bế con gái lên: “Mẹ ôm con đi.”
Bé Đường Đường xong việc, Tiểu Lang cũng tỉnh, cậu bé cũng tự mình cầm quần lót đi nhà xí.
Căn nhà này thật sự không có gì, căn bản không cần mệt lòng dọn dẹp. Đường Diệu giấu “Tài sản” lớn nhất là hai gà và một con thỏ đi, lúc này mới mang theo hai bé con ra ngoài, cô nói: “Mẹ dẫn các con đi hái rau dại nhé.”
Tuy vẫn còn có “Bệnh”, nhưng Đường Diệu cảm thấy mình đi hái rau dại không phải chuyện quá ảnh hưởng. Cô cũng biết Khương Thành nói đúng, người đang nhìn nhà mình chằm chặp rất nhiều, chắc chắn không dễ lên núi, cô ôm hai nhóc vào nhà lão khờ, kêu: “Tiểu Ngư, đi đào đồ ăn không?”
Tiểu Ngư nghe thấy giọng nói này liền bịch bịch chạy ngoài, nhanh chóng nói: “Đi ạ!”
Mấy hôm nay Bé Đường Đường ở nhà, chỉ có một mình cô bé đi, cô bé nhỏ giọng nói: “Có lần chúng cháu đến Tây Sơn đào bị rất nhiều người thấy, mọi người đều gọi nhau qua đó rồi.”
“Chúng ta đi đâu mới được đây?”
Bé Đường Đường lập tức chỉ chỉ tay: “Rừng cây dương!”
Sau đó nơn nớt nói: “Chị Tiểu Ngư nói mọi người đều đến Tây Sơn, vậy chúng ta đi rừng cây dương.”
Đường Diệu cầm thêm rổ trong nhà, một tay ôm nhóc con, nói: “Đúng là đứa bé lanh lợi mà, được, vậy chúng ta đến rừng cây dương.”
“Con tự đi!” Bé Đường Đường vặn vặn mông nhỏ, Đường Diệu cười thả nhóc con xuống. Bé Đường Đường một tay nắm tay Tiểu Lang, một tay nắm tay Tiểu Ngư, nói: “Đi thôi nào!”
Đường Diệu dẫn theo ba nhóc con cùng đi về phía rừng cây dương, trên đường gặp được mấy bà thím, có người lập tức chào hỏi mấy câu với Đường Diệu: “Này vợ thằng ba? Sao đi qua chỗ này thế?”
Đường Diệu ôn nhu cười, nói: “Cháu dẫn mấy đứa nhóc đến rừng cây dương đào đồ ăn.”
Nghe thấy có người cười cười, không nói gì thêm. Đường Diệu cũng không dừng lại, trực tiếp ựm ừ vài câu liền tiếp tục đi về phía trước, không muốn chậm trễ một giây.
Rau cỏ bên rừng cây dương không nhiều lắm, tuy diện tích bên này không nhỏ, nhưng lại không nguy hiểm chết người như bên Tây Sơn. Người bình thường đều không để trẻ con qua đó, cho nên chẳng phải mọi người đều hái đây cho cạn kiệt à?
Con cừu bao lớn chứ, chỉ cần rút được lông thì sớm muộn gì cũng thành trọc lóc.
Nhưng mấy ngày hôm trước bọn con nít nhìn thấy Tiểu Ngư và Bé Đường Đường có thu hoạch, về nhà cũng đòi người lớn nằng nạc. Nghĩ đến chuyện nhiều năm rồi không có thú dữ gì xuống núi, cũng có mấy nhà cho bọn trẻ qua đó thử. Mọi người đi qua đi lại, mấy hôm nay gần như đều kéo nhau sang bên kia.
Còn bên này chỉ có bốn năm người phụ nữ nhát gan thôi.
“Mọi người chia nhau đào đi!” Tuy Tiểu Ngư đi theo thím ba, nhưng vẫn theo thói quen nói một câu. Nói xong, mặt cô bé hơi đỏ lên, lén nhfin thím ba một cái, thấy cô không hề hiện lên vẻ không vui mới thở phảo nhẹ nhõm một cái, cuối cùng cũng yên lòng.
Đường Diệu: “Mấy đứa đừng đi quá xa, có việc cứ gọi mẹ nhé.”
“Dạ!” Mấy nhóc con đồng loạt trả lời, giọng nói thanh thúy.
Bé Đường Đường xách xẻng gỗ nhỏ do ông nội nhà mình làm, vô cùng hùng dũng, khí phách ngang ngược một mình tự đi, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu công việc!
Đường Diệu nhìn thoáng qua con lại, lại nhìn Tiểu Lang và Tiểu Ngư nghiêm túc đã bắt đầu vào việc, cô chợt nở nụ cười. Rau dại bên này không có nhiều, nhưng cũng không phải không có, hơn nữa mấy hôm nay lại không ai đào nên bây giờ cũng có chút thu hoạch.
Bé Đường Đường vừa làm việc vừa nhìn xung quanh, đào được một cây liền tìm cây thứ hai.
Khoan hẵng nói, dù rất nhanh nhưng … “Cách!”
Không chú ý nhìn, kết quả xẻng gỗ nhỏ đào phải cục đá!
Bé Đường Đường ui một chút, nhặt hòn đá nhỏ vứt đi. Xong việc lại cúi đầu tiếp tục đào đồ ăn, lần này phải nghiêm túc, xông lên nào!
Đường Diệu đào rau dại ngay sau lưng Bé Đường Đường, thấy con gái mình hình như đào phải hòn đá, lúc này cô đột nhiên bật cười. Chợt thấy bé con ném hòn quá nhỏ kia đi, lăn lốc mấy vòng rồi dừng bên chân cô.
Đường Diệu cười cười nhặt lên định ném xa hơn một chút, lúc này đột nhiên sửng sốt, dùng sức xoa xoa cục đá, kích động suýt nữa kêu ra tiếng!