Kỳ Trâm ở đầu điện thoại này, nghe được đối thoại thân thiện của hai người, trong lòng có cảm thụ quái dị bò qua...
Kỳ quái, vì cái gì trong lòng xuất hiện cảm giác quái dị?
Rốt cuộc sai ở đâu? Làm cho cô nghe được tiếng cười của Thiên Khởi và Tống Trọng Hi, cực kì không vui?
Ai! Thật sự không đáng yêu đó?
Lông mi không đủ dài, làn da không đủ trắng, mặt không phải mặt trái xoan... Không có dáng vẻ con gái, không đáng yêu...
Kỳ Trâm cầm một cái gương, trợn mắt ngắm một lúc lâu, từ cao đến thấp, xem cẩn thận, trong lòng vô cùng nghi ngờ đến bảy tám phần.
Đột
nhiên, nghe được ngoài hành lang có tiếng bước chân hỗn loạn, mới ném
cái gương sang một bên, tiện tay cầm lấy một tờ tạp chí đọc.
“Mau tới, mau tới! Có bánh ngọt ăn rất ngon...” Kiều Ngải Kim hưng phấn kêu to.
“Xếp hàng đã lâu, rốt cục mua được hai hộp! Nhanh lên, chúng ta cùng nhau ăn đi.” Vệ Mỹ đi theo sau lưng cũng hoan hô.
Trong phòng hội nghị của hội học sinh tiếng cười hì hì, cãi nhau, mang tới
chú ý của thầy giáo dạy thế - Tống Trọng Hi đi ngang, anh liền xông vào
trong phòng.
Kỳ Trâm trừng lớn mắt, không nghĩ tới lại đột nhiên gặp bạn trai mình tránh né nhiều ngày.
“Huh? Anh tới đây làm gì vậy?” Thấy Tống Trọng Hi, giọng điệu Kỳ Trâm không được tốt.
“Như thế nào? Tôi không thể tới đây sao?” Chủ nhật tuần trước nói muốn gặp
mặt, sau lại hủy bỏ, đã vài ngày không thấy được bạn gái, không nghĩ tới vừa chạm mặt lại không có giọng điệu tốt?
Bây giờ là như thế nào? Người con gái này tâm tình lật ngược rốt cuộc là vì cái gì? Anh đắc tội cô ở chỗ nào?
“Mau tới ăn câu chung đốt! Nóng đó, bên trong còn có bơ chảy... Cắn một
ngụm, còn có thể ngửi thấy được mùi thơm của bơ...” Kiều Ngải Kim vừa
thét to, vừa giúp Đồ Tĩnh bày chén đĩa, hai mắt còn bận nhìn xem Tống
Trọng Hi và Kỳ Trâm nói chuyện có điểm quái dị.
A, ánh mắt của cô rất bận đó!
Mỹ Trán đi ở phía sau cũng đem cảm giác quái dị của Kỳ Trâm và thầy giáo
dạy thế xem trong mắt, nháy mắt to ngập nước, cười đến không ngậm miệng
được.
A a! Bình thường đều là Kỳ Trâm xem bọn họ náo nhiệt, hiện tại đến phiên cô, không biết cô có quen cảm giác này không?
“Uống trà gì, sir? Uống trà Vũ Trị đặc sản kinh đô tốt lắm, phối hợp câu
chung đốt, cảm giác nhất định rất tuyệt! Trà chiều hôm nay đi gió Nhật
Bản.” Một cánh tay ngọc mảnh khảnh của Mỹ Trán vươn vào ngăn tủ, lấy ra
lá trà Đồ Tĩnh đi Nhật Bản mang về.
“Ha! Câu chung đốt cho ta
thêm mấy cái đó...” Uông Đại Vân ngày thường tĩnh lặng cũng theo mọi
người cãi nhau, đoạt được điểm tâm cực kì cao hứng, tâm tình rất vui
sướng.
“Trà, tôi đi pha là được rồi. Con gái nên hưởng thụ đàn ông phục vụ.” Đồ Tĩnh phong độ nhẹ nhàng tiếp nhận trà trên tay Mỹ Trán.
“Các cậu hình như rất vui vẻ?” Kỳ Trâm không biết nên nói cái gì, chỉ quay đầu nhìn về phía các bạn tốt.
Hắc hắc, chuyện này sao... Phải nói có trò hay xem, tất cả mọi người rất
vui vẻ? Nói như vậy đúng không? Vệ Mỹ cười đến trong lòng sắp nội
thương.
“Cậu không vui vẻ sao?” Kiều Ngải Kim cười hì hì, biểu lộ rất muốn ăn đòn.
Ai bảo cậu bình thường không đốt hương tốt... Ánh mắt Đồ Tĩnh có ý thương cảm, lại không nói ra miệng.
“Chư vị thật có lỗi! Mượn bạn học Kỳ Trâm một chút.” Một tay giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của Kỳ Trâm, Tống Trọng Hi xin lỗi mọi người.
“Nói bậy bạ gì đó? Ai nói mượn liền mượn được!” Kỳ Trâm vùng vẫy tay, muốn bỏ ra cầm buộc của người đàn ông này.
“Ok! Có vay có trả, mượn cũng không khó!” Kiều Ngải Kim khoát khoát tay, bộ dạng rất rộng rãi, giống như Kỳ Trâm là của cô.
“Thái độ gì đó? Kỳ Trâm là của mình, được không? Mình đồng ý cho mượn, mới có thể mượn!” Vệ Mỹ giơ lên âm cuối, sau khi thanh minh chủ quyền, mới
quay đầu mỉm cười cùng Tống Trọng Hi, “Thầy Từ, A Trăn là bạn tốt của
tôi, thầy không thể khi dễ cô ấy đó!” “Đây là đương nhiên.” Khuôn mặt
tuấn tú của Tống Trọng Hi mang đầy vui vẻ, bàn tay to nắm chặt tay Kỳ
Trâm, không chịu buông.
Khuôn mặt Kỳ Trâm đỏ lên, nếu con mắt biết phun lửa, đại khái cái ót Tống Trọng Hi sẽ bị tổn thương.
Đương nhiên, động tác mười ngón khấu chặt của hai người, mọi người có mù mới không nhìn thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT