“Ừ, có!” Kẹp chặt cánh tay mẹ, nói giỡn ở bên tai bà, “Nhiều đến xài
không hết, còn có thể dẫn mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới.”
“Eo ôi sợ! Không nghe nha đầu con nói hưu nói vượn...” Tiêu Nhã Phượng nghe con gái cười đùa, khuôn mặt lạnh lùng cũng chầm chậm phát ra hồng
quang, ánh mắt cũng chầm chậm linh hoạt.
Hiện tại, cũng chỉ có Kỳ Trâm, mới có thể khiến bà vui vẻ, cho nên thật sự không thể trách bà chỉ biết yêu chiều cô...
“Thật sự a, mỗi tháng ba đều cố định gửi tiền vào tài khoản của con, bằng
không ở trường học quý tộc kia, cái gì cũng cần tiền, nào trôi qua nhẹ
nhàng như vậy, mẹ nói đúng hay không?” Quấn quít lấy mẹ, chọn lựa tư
thái nửa cường ngạnh, muốn đưa bà về phòng.
“Đương nhiên phải cho con học tốt, về sau còn phải ra nước ngoài học, mới có thể tìm được nhà chồng tốt! Những điều này là do ông ta đáp ứng mẹ.” Tiêu Nhã Phượng cầm tay con gái, cằn nhằn nhắc nhở mình rốt cuộc từ chỗ người cha có tiền
của cô lấy được bao nhiêu phúc lợi cho cô.
Muốn Kỳ Trâm luôn nhớ kỹ những sự tình này...
Sau này, nếu có một ngày bà mất sớm, hứa hẹn do Kỳ Thiên Hùng đáp ứng, vẫn
phải được thực hiện! Nếu không cho dù làm quỷ cũng phải trở về bắt ông
ta.
“Mẹ, con là con gái yêu của hai người, cha không thương con,
vậy thương ai đây? Mẹ không cần nghĩ lung tung nha.” Kỳ Trâm ôm cánh tay của mẹ cô, tựa vào bên cạnh bà, cùng bà đi vào trong phòng.
“Cũng không nhất định như vậy! Lúc này thương thật sự, nhưng sau này ai biết? Bên ngoài hồ ly tinh nhiều như vậy...” Giọng điệu của bà có vài phần cô đơn.
“Mẹ!” Kỳ Trâm nhẹ giọng kháng nghị.
“Con nghĩ mẹ con hồ đồ sao? Cái gì mẹ cũng biết, chỉ không muốn nói ra mà thôi?” Mắt
phượng mê người của Tiêu Nhã Phượng vẫn còn sót lại một ít phong thái
ngày xưa, giọng điệu nhàn nhạt, nói ra đau đớn bà khắc cốt minh tâm.
Người đàn ông của bà có công ty danh tiếng, dựa vào bản lĩnh mình tranh đấu
giành thiên hạ, có rất nhiều lợi nhuận, rất nhiều tiền, cũng thắng được
rất nhiều trái tim người con gái, kể cả bà.
Chẳng qua sau khi kết hôn, bà phát hiện ông ta không chỉ có mình bà, phẫn nộ cùng tuyệt vọng
đầy trời cũng không phải một mình bà có thể thừa nhận.
Trước bà, có rất nhiều người, chắc hẳn sau bà, cũng sẽ không thiếu...
Sau khi Tiêu Nhã Phượng cãi nhau chín mươi chín lần với Kỳ Thiên Hùng, bị
ông xoay người nhét vào khu nhà cấp cao, thẳng xuất môn tiêu dao, bà mới giác ngộ.
Người ông yêu nhất là bản thân ông, mà bà chỉ là một
trong số đông nhưng người phụ nữ ông yêu, chỉ cần không hài lòng, ông
lập tức có thể bỏ bà, cùng những người phụ nữ khác vui đùa, hôn ước của
bọn họ chỉ có thể gò bó bà, không thể gò bó ông.
Từ đó về sau, bà trông nom con gái của bà, lạnh lùng tiến hành chống lại, có người nói
bà như vậy rất ngu, không để ý tới chồng, không phải là thúc đẩy ông có
lý do phát triển bên ngoài sao... Nhưng các cô không phải bà, có thể nào hiểu rõ đau đớn khi Kỳ Thiên Hùng phản bội tình yêu của bà?
Con
gái, là kết tinh của tình yêu thề non hẹn biển năm đó của họ, bởi vì Kỳ
Trâm xuất hiện, làm cho bà có thể thỉnh thoảng nhớ lại quá khứ tốt đẹp.
Cho nên, ngàn vạn không thể trách bà chỉ chiều cô!
Chồng bà trước bà đã từng lấy ba người phụ nữ, có sáu người con, nếu như mỗi
người đàn bà đều phải bao dung, từng người con đều phải coi chừng, mà
người đó lại tổn thương tình yêu của bà, thực chất lại không ngừng ‘phản bội’, khiến cho vết thương chồng chất.
Bà không vĩ đại như vậy,
một trái tim đã bị nghiền nát đến không chịu nổi, ngoại trừ Kỳ Trâm, rốt cuộc chứa không nổi những người khác, không còn tâm tình nào khác có
thể làm cho ánh mắt bà sinh động thêm một lần nữa... Bởi vì, bà mệt mỏi.
“Mẹ, mẹ không cần nghĩ lung tung a! Ba thật sự rất tốt với con, có mẹ làm
chỗ dựa cho con, ba nào dám bạc đãi con?” Kỳ Trâm cười hì hì, vừa dỗ mẫu thân, vừa nói tình hình thực tế.
Người cha phong lưu thành tính
của cô, đối với người phụ nữ của ông quả thật bạc tình bạc nghĩa, nhưng
đối với huyết mạch kéo dài của ông – con gái ruột, đều có sự yêu thương
nói không nên lời, giống như những anh chị em khác, đều rất chiếu cố...
Mặc dù mẹ của cô thần kinh suy nhược, không thể cùng ông dự bất luận
tiệc làm ăn gì...
Kỳ Thiên Hùng không phải người chồng tốt, nhưng lại là người cha rất tốt, với con trong giá thú và ngoài giá thú đều
đối đãi cùng một tình trạng.
Ông đặt con của mình ở phạm vi thế lực xem tới được, luôn bảo vệ và chăm sóc.
Đối với những chuyện này, Kỳ Trâm đều biết, ngoại trừ đau lòng mẹ ra, chưa từng có chỉ trích cha mình nhiều.
Hôn nhân, tình yêu của cha mẹ, rốt cuộc sai lầm ở đâu, cô cũng không rõ...
Nhưng mà cô luôn kiên trì với nguyên tắc của mình, tuyệt đối không kết giao
với người không chuyên tình, đây là phản kích của cô đối với hiện trạng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT