Tô Lai bất lực dựa vào tường Hà Tuyết khóc như mưa.
Tô Lại mệt mỏi anh phải làm gì đây, anh không dám nói với Thanh An, nếu cô biết anh sẽ mất đi cô lần này là vĩnh viễn.
Vân Hề từ phòng bệnh đi ra quỳ xuống chân Tô Lai: “Anh em xin anh, anh cứu thằng bé đi anh.”
“Đứng lên đi nó cũng là con tôi.”
Tô Lai đi vào phòng bệnh nhìn Tô Ý, Thái An Viên tiều tuỵ ôm Tô Ý trong tay, Tô Ý là cháu bà nó còn quá nhỏ.
“Tô Lai phải làm sao đây con.”
Tô Lai ôm lấy bà, thất thần nhìn Tô Ý.
Thời gian này Hà Tuyết bận chăm Tô Ý Thanh An thường xuyên đến công ty, vừa họp xong cô và Hà Văn đi ra, Tiểu Bình chuyên nghiệp bước tới:
“Thanh Tổng có Vân Tổng, cùng một phu nhân Tên Lâm Thanh Nhàn muốn gặp chị, đang đợi ở dưới sảnh.”
Thanh An hai tay nắm chặt: “Cho lên đi.”
Nói rồi bước vào phòng.
cốc …..
cốc……..cốc
“Vào đi.” Thanh An nhạt nhạt lên tiếng.
Tiểu Bình dẫn Vân Sơn, Lâm Thanh Nhàn bước vào.
“Chị có gì gọi em nhé.”
Thanh An gật đầu không lên tiếng.
“Bà đến đây có việc gì.”
Lâm Thanh Nhan hai mắt đẫm lệ: “An mẹ xin lỗi mẹ sai rồi nhưng xin con cứu em gái con đi được không.”
“Thanh Hương nó có việc gì.”
“Không phải Thanh Hương mà là Vân Hê, con luôn hỏi mẹ bố con là ai.”
Thanh An run run chỉ tay vào mặt Lâm Thanh Nhan: “Bà cút ngay.”
Vân Sơn hai mắt đau xót nhìn Thanh An nhìn cô như vậy ông cũng đau lòng dù sao đây cũng là con ông là đứa con đầu tiên của Vân Sơn ông nhưng Vân Hê.
“Thanh An xin con hãy để Thiên Hạo ghép tủy cho Tô Ý đi có được không nó cũng là con cháu nhà họ Tô.”
“Ông nói cái gì.” Thanh An ngơ ngẩn nhìn Vân Sơn.
“An Tô Ý là con trai của Tô Lai với Vân Hề bị máu trắng bẩm sinh, nhà họ Tô thử tủy rồi chỉ có Thiên Hạo tương thích với Tô Ý.”
Nói rồi đưa cho Thanh An xem kết quả, chữ ký người giám hộ chỉ còn có mỗi cô là trống, bầu trời của cô hoàn toàn sụp đổ, Thiên Hạo của cô, một đứa trẻ như vậy làm xét nghiệm tủy đau đớn như thế nào, tại sao cô không biết gì.
“Cút.”
Tiểu Bình nghe tiếng Thanh An vội chạy vào, nhìn Thanh An vô cùng chật vật ánh mắt vô hồn cả người dựa vào tường, giấy tờ toán loạn.
“Hai vị tự rời đi hay để tôi gọi bảo vệ.” Tiểu Bình Lạnh nhạt nói
Bọn họ rời đi Thanh An ôm lấy Tiểu Bình khóc rất lâu cho đến khi bình tĩnh lại Thanh An nói tiểu bình đưa cô đến bệnh viện thành phố.
Lên xe Thanh An gọi cho Tô Lai.
“Anh đây.”
Thanh An hít sâu làm như không có việc gì hỏi Tô Lai.
“Anh Thiên Hạo đang ở đâu em muốn đưa con đi ăn kem.”
“Thiên Hạo đi với mẹ.” Tô Lai chột dạ lên tiếng
Thanh An nói giọng tiếc nuối: “Được rồi để em gọi mẹ.”
Thanh An nắm chặt tay thành quyền gọi cho Thái An Viên: “Mẹ với Thiên Hạo đang ở đâu con muốn đón thiên hạo đi ăn kem.”
Thái An Viên chột dạ nói: “Thiên Hạo đang ngủ tí dậy mẹ sẽ đưa qua con đang có thai đừng đi lại nhiều.”
Thanh An lạnh lòng cúp máy bảo Tiểu Bình gọi luật sư cùng với cảnh sát, phóng viên tiến vào bệnh viện.
Vào đến viện Thanh An cùng luật sư đi vào phòng giám đốc.
“ Yêu cầu bệnh viện dừng phẫu thuật ghép tủy của Tô Y và Tô Thiên Hạo nếu không chúng Tôi sẽ kiện các người, Tôi là mẹ của Thiên Hạo tôi chưa ký giấy bệnh viện không được thực hiện phẫu thuật.”
Giám đốc bệnh viện khó sử nhìn Thanh An: “Cô Thanh à Tô gia chúng tôi quả thật hết cách xin cô đừng làm khó chúng tôi.”
Thanh An cười nhạt.
“Mời cảnh sát và phóng viên ngoài cửa vào đi tôi kiện giám đốc bệnh viện Thành phố tiếp tay cho việc lạm dụng thân thể trẻ dưới tuổi vị thành niên.”
Nói xong phóng viên cùng cảnh sát ập vào phòng giám đốc, dưới áp lực truyền thông và cảnh sát giám đốc bệnh viện phải đưa Thanh An và cảnh sát xuống phòng chờ phẫu Thuật.
Khu chờ phẫu thuật Thiên Hạo ngồi nhìn ra cửa sổ cậu mặc quần áo bệnh nhân không khóc cũng không cười.
cậu sắp 8 tuổi rồi, thời gian có mẹ bên cạnh là khoảng thời gian đẹp nhất trong đợi cậu Thiên Hạo đưa tay ra cửa sổ với lấy lá cây ngô đồng, rồi nhẹ cười.
Tô Thắng đau lòng ông không muốn Thiên Hạo gặp nguy hiểm cũng không tán đồng Thiên Hạo phẫu thuật: “Thiên Hạo không làm nữa cùng ông nội đi về.”
Thiên Hạo kinh ngạc lần đầu tiên cậu thấy ông nội khóc, lúc nhỏ cậu tưởng ông nôi không thương cậu nhưng bây giờ cậu mới biết cậu nhầm rồi.
Những người nói yêu thương cậu lại muốn cậu đánh cược mạng sống.
“Ông nội con không về đâu, Ba và bà nội đã hứa nếu con làm phẫu thuật con sẽ được tự do lựa chọn ở với ba hoặc mẹ, ông nội con muốn được tự do ở cùng với mẹ con.”
Tô Thắng đau lòng: “Không cần ông nội cho con ở với mẹ con,không phải phẫu thuật.”
Thái An Viên đứng dậy đẩy Tô Thắng.
“Ông không được làm vậy Tô Ý là con cháu Tô Gia.”
Hà Tuyết xốt ruột thêm lời: “Ba Thiên Hạo chỉ có nguy cơ dưới 10% thôi nhưng Tô Ý không phẫu thuật sẽ chết đó ba à.”.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Tô Lai ôm Thiên Hạo Vào lòng: “Ba xin lỗi.”.