Cầm trên tay xấp giấy tờ báo cáo thí nghiệm môn Vật lí của các bạn trong lớp, Xử Nữ có chút uể oải.

Vì lớp phó học tập có chút chuyện nên đành nhờ cô đem xuống phòng giáo viên nộp cho thầy Tôn dạy lí ở đó.

Vừa bước vào phòng, Xử Nữ liền kính cẩn cuối chào mấy thầy cô ngồi ở trong, gần đó lại vô tình nghe tiếng thầy Tôn đang giáo huấn người khác.

"Cậu có thể bớt nghịch lại cho thầy không hả? Đừng nghĩ học giỏi thì thích làm gì thì làm."

"..."

"Nào là tác phong không đúng, hay đi trễ, trốn học, vi phạm bao nhiêu là nội quy. Cứ mỗi lần thầy vác mặt lên trường là toàn nghe chuyện xấu của cậu, hết nghe xong thì liền bị các giáo viên bộ môn khác tìm tận mặt thầy mà mắng vốn. Thầy còn trẻ, nhưng nhờ em mà thầy giờ già đi chục tuổi rồi đây."

"..."

"Thầy cũng biết là có nhiều môn có thể làm cậu không hứng thú học, nhưng cũng đừng lấy lý do bệnh tật mà chạy xuống phòng y tế nằm cho hết tiết."

"..."

Đang nói nửa chừng, thầy Tôn liền quay sang nhìn Xử Nữ đang đứng gần đó, mặt cũng trở nên ôn hòa hẳn, nhẹ giọng nói: "Xử Nữ đấy à, em để bài xuống đó đi, rồi chờ thầy một chút."

Xử Nữ cũng ngoan ngoãn làm theo lời thầy, còn dạ vâng một tiếng.

Nói xong, thầy Tôn liền trở mặt, quay sang nhìn cậu con trai trước mắt rồi tức giận tiếp tục giáo huấn tiếp.

"Còn nữa, đừng nghĩ đem bàn cùng ghế của mình giấu đi thì không ai phát hiện cậu trốn học?"

Vừa dứt lời, trong phòng liền vang lên một loạt tiếng cười, ngay cả Xử Nữ gần đó cũng phải che mặt mà bật cười.

Cả cái chuyện này mà cũng nghĩ ra được sao.

Sư Tử vẫn giữ bộ dạng yên lặng lắng nghe, làm bộ cụp mi rũ mắt nghe giáo huấn.

Ông nhà đã dặn, không được cãi lại người lớn. Vậy thì đành nghe tai này ra tai kia đi.

Trong phòng ai cũng cười, riêng thầy Tôn là cười không nổi.

"Còn cái cậu Song Tử nữa, mỗi lần thầy hỏi lớp có đầy đủ không thì cậu đó luôn miệng nói "Đầy đủ, đầy đủ thầy ơi." Thầy đâu có ngốc mà không phát hiện ra trong lớp thiếu mất một bộ bàn ghế lẫn người."

Giáo huấn một hồi, cuối cùng thầy Tôn cũng phất tay bảo cậu đi đi, Sư Tử từ đầu vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh, cúi chào thầy cô rồi đi ra ngoài.

Lúc này, có vài giáo viên trong đó mới bắt đầu lên tiếng.

"Nhìn ngỗ nghịch như vậy thôi mà đợt nào kiểm tra cũng nằm top khối." Một giáo viên dạy Sử lên tiếng.

"Không chỉ vậy, mặt cũng rất là đẹp, dáng người cũng rất chuẩn." Một giáo viên trẻ dạy Văn vui vẻ tiếp lời.

"Tuần nào cũng thấy cậu nhóc bị giám thị đuổi bắt quanh trường, thú thật nhìn có chút buồn cười." Thầy giáo dạy môn Toán gần đấy cũng lên tiếng bật cười.

Xử Nữ đứng gần bàn thầy Tôn, chăm chú đếm các bài báo cáo, nhìn có vẻ như không quan tâm việc xung quanh mọi người đang bàn tán về Sư Tử.

......

Vừa bước ra khỏi phòng giáo viên, một dáng người từ đâu xuất hiện chắn ngang đường đi của cô.

Bất ngờ, Xử Nữ liền giật mình nhìn cái người trước mặt, sao lúc nào cũng xuất hiện như ma như quỷ vậy không biết.

"Tôi đâu phải ma quỷ đâu mà cậu giật mình đến vậy?" Sư Tử cười cười nhìn Xử Nữ vẫn đang nhìn mình với ánh mắt không thể nào thân thiện nổi.

"Đột ngột xuất hiện, tôi không giật mình mới lạ." Xử Nữ lườm Sư Tử, cô bực dọc hỏi: "Cậu sao còn ở đây?"

Sư Tử vẫn giữ cái điệu cười đáng ghét kia trên môi, nhàn nhạt nói ra hai chữ: "Đợi cậu."

Cô khó hiểu nhìn Sư Tử, tự hỏi, hôm nay trời nắng đâu đến nỗi gắt mà cậu ta bị ấm đầu được?

Đối diện với Sư Tử, Xử Nữ vừa nói vừa cười như không cười: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần." Nói xong thì nụ cười trên môi cũng vụt tắt.

Sư Tử có vẻ không mấy quan tâm đến lời Xử Nữ nói cho lắm, cậu vẫn đi song song bên cạnh cô.

"Phòng học chúng ta cùng một tầng, lớp cũng gần nhau, đi chung cũng được."

Xử Nữ kiên nhẫn nói: "Nhưng chúng ta không đến nỗi thân mà đi chung."

"Cậu quên rồi à?"

"Quên gì?" Cô khó hiểu.

"Chúng ta đã là bạn rồi mà."

Sư Tử không biến sắc mà nói ra bảy chữ đó, còn Xử Nữ thì liền đứng sững lại, vẻ mặt cũng bắt đầu biến đổi, tay cũng vì vậy mà đã nắm chặt lại thành quyền.

Giờ đây, cô chỉ muốn tự trách bản thân mình thật ngốc, biết vậy hồi đó đừng có bắt tay làm bạn với tên đáng ghét này.

Cả hai cứ thế mà vừa đi vừa chí chóe với nhau suốt đoạn đường, đến nỗi hai người đã đến lớp học từ lúc nào mà cũng không hề hay biết.

......

[ Scorr: Chị ơi!! ]

[ Bình Thiên: Hả?? Chị đây ]

[ Scorr: Em có chuyện muốn nói. ]

[ Scorr: Em sắp về nước.]

Nhìn bốn chữ hiện trên màn hình, Thiên Bình bỗng sững sờ nhìn mãi. Vậy là cậu sẽ về đây sao??

Không biết sao, giờ lúc này, tâm trạng cô phải nói là hồi hộp vô cùng, bối rối đến nỗi còn quên nhắn lại cậu.

[ Scorr: Chúng ta đó giờ chưa biết mặt nhau, hay giờ trao đổi ảnh cho nhau xem được không chị? ]

Lần này, vẫn là sự im lặng của đối phương.

Nhìn vào màn hình, Thiên Yết gãi mái tóc của mình, đợi quá lâu nên cậu đã thẳng tay vứt luôn chiếc điện thoại vào cạnh cái gối, bực bội lầm bầm: "Sao lại im thin thít rồi."

Tiếp tục vò rối mái tóc mình, có lẽ đây là thói quen của Thiên Yết từ đó giờ. Đột nhiên, màn hình máy tính bên cạnh vang lên âm tin nhắn.

Câu đánh mắt nhìn sang, tròng mắt vậy mà giờ đây lại mở to hết mức nhìn lên màn hình.

[ Ngô Thiên Bình: Eeeeeeee!!! Giờ làm sao đâyyy ]

Thiên Yết nhìn dòng tin nhắn liền có chút bật cười, cậu đánh mắt nhìn lại chiếc điện thoại đang nằm một góc kia, nụ cười càng sâu hơn.

[ Lãnh Thiên Yết: Hửm? Có chuyện gì à? ]

Không nhanh sau đó, bên kia liền bắt đầu đánh chữ liên tục.

[ Ngô Thiên Bình: Cậu ấy đòi xem ảnh chị, giờ phải làm sao? ]

[ Ngô Thiên Bình: Nhưng mà chị ngại lắm. ]

[ Ngô Thiên Bình: Mặc dù chị biết chị cũng xinh đẹp, nhưng mà tự nhiên gửi ảnh chính mình cho người mình thích xem, có chút mắc cỡ. ]

Nhìn dòng tin nhắn tới tấp của cô, Thiên Yết bật cười ra tiếng.

Cái gì mà ngại ngại với mắc cỡ chứ, tính ra mặt cô thì cậu đây ngày nào lại chả thấy, nói gửi ảnh chỉ là cái cớ thôi.

Mà Thiên Yết cũng không ngờ đến, nhớ lại khuôn mặt lẫn tính cách đậm chất chị đại của Thiên Bình rồi nhìn lại đoạn tin nhắn ngay trước mặt mình.

Đây mà là cùng một người sao??

Ý cười càng hiện rõ trên nét mặt. Sau đó, cậu không nhanh không chậm mà đưa tay gõ lên phím.

[ Lãnh Thiên Yết: Chị cứ gửi ảnh cho cậu ta xem đi. Biết đâu thấy mặt chị xong cậu ta liền lập tức mua vé máy bay, bay đến chị luôn cũng có:)) ]

[ Ngô Thiên Bình: Hmmm.... Hay là vậy đi. ]

Thiên Yết xoa xoa bàn tay, mắt vẫn không dời màn hình đợi tin nhắn cô.

[ Ngô Thiên Bình: Hay chị lấy ảnh em họ chị gửi cho cậu ta?? ]

[ Ngô Thiên Bình đã gửi đến bạn một ảnh ]

[ Ngô Thiên Bình: Chắc cậu cũng biết ai trong hình rồi nhỉ. Ok không? ]

[ Ngô Thiên Bình: Chị thử gửi ảnh em họ chị thử, xem cậu ta phản ứng thế nào! ]

[ Ngô Thiên Bình: Nè, sao xem tin nhắn mà không trả lời vậy? ]

[ Lãnh Thiên Yết: Chị chờ em một chút. Em đi lau màn hình. ]

[ Ngô Thiên Bình:?? ]

Thiên Yết nhìn tấm ảnh mà Thiên Bình gửi qua cậu, vừa lúc đang uống ngụm nước thì đã phun hết lên màn hình.

Thế mà cũng nghĩ ra được.

[ Lãnh Thiên Yết: Thôi chị gửi ảnh chị đi, lỡ gửi ảnh chị Xử Nữ rồi cậu ta tưởng là chị thật rồi thích người trong ảnh luôn sao?]

[ Lãnh Thiên Yết: Mà chị, nếu lúc cậu ta gửi ảnh cậu ta qua, nếu không có được đẹp lắm... Chị cũng chấp nhận hả?]

Bên kia, Thiên Bình đã xem tin nhắn, ngẫm nghĩ một hồi mới nhắn lại.

[ Ngô Thiên Bình: Chắc không. ]

Thiên Yết thấy vậy tự nhiên có chút chạnh lòng, không lâu sau, màn hình lại vang lên tin nhắn tới. Cậu ngẩng mặt lên nhìn, đọc đi đọc lại câu chữ, ý cười càng hiện rõ trong đáy mắt.

[ Ngô Thiên Bình: Đùa chứ chị thích cậu ta là qua tính cách, qua lối nói chuyện. Nếu chị quan trọng nhan sắc thì đã nài nỉ đòi xem ảnh cậu ta lâu rồi.]

[ Ngô Thiên Bình: Mà thú thật, nếu không đẹp lắm thì có hụt hẫng:((( ]

Thiên Yết đọc tới đây thì liền cười thầm, sau đó đã nhanh chóng nói cô gửi ảnh đi, cô cũng ậm ừ mấy tiếng rồi chạy mất.

Cậu với lấy chiếc điện thoại đã bị vứt ở một góc giường, bấm vào khung chat, cười cười suy nghĩ không biết cô sẽ gửi tấm hình nào cho cậu xem đây.

Đúng là không lâu sau đó, điện thoại thông báo Bình Thiên đã gửi một ảnh.

Tấm ảnh này là tấm mà cô đã đăng lên trang cá nhân của mình không lâu trước đó, tất nhiên là cậu đã thấy qua.

Theo như kịch bản, Bình Thiên nói với Scorpio là cho xem ảnh cậu và tất nhiên là cậu đã đồng ý.

Tấm ảnh Thiên Yết gửi qua đã được hiện lên, Thiên Bình ngờ nghệch mà không tin vào cái người trong ảnh. Đây chính xác là người bấy lâu nay nói chuyện với mình sao?! Sao mà nhìn non choẹt đến như vậy?

[ Scorr: À quên nói, tấm này em chụp vào ba năm trước, còn ảnh hiện tại thì không có, tại do em cũng ít chụp hình... ]

"..."

Ừ thì đúng là ba năm trước.

Thiên Bình lúc này dường như rất chăm chú nhìn vào tấm ảnh, đến nỗi còn phóng to lên, soi từng chi tiết.

Cô cảm thán: "Chỉ có thân hình là khá mập đến thấy rõ ngấn ra thì nhìn chung ngũ quan khá tốt. Nét nào ra nét nấy, rất rõ ràng. Chắc chắn hiện tại Scorpio cũng vô cùng điển trai, trừ khi cậu ấy dậy thì không thành công thôi."

Cùng lúc đó, ở bên này Thiên Yết cũng đang nhìn lại tấm ảnh do chính mình gửi qua Thiên Bình. Cậu càng nhìn càng ngán ngẩm than thở: "Không lẽ khi xưa mình trúng ngãi heo hay gì mà nhìn mập vậy không biết."

_______________

Tiny_Sulkamm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play