Tô Cẩn cũng biết cỏ ô quyết, cỏ ô quyết đúng là một bài thuốc giải độc hay, Nhưng nếu núi Ô Mông đã nguy hiểm như vậy thì nàng cũng không muốn y mạo hiểm thay mình.
Nàng viết: Tô đại phu, cảm ơn ngươi, nhưng chuyện hái thuốc không phiền ngươi, ta có thể tự mình đi hái.
Nét mặt Tô Trường Trạch thay đổi: "Như vậy sao được? Núi Ô Mông vô cùng nguy hiểm, một cô nương như ngươi lên núi hái thuốc là chuyện vô cùng nguy hiểm, vẫn nên để ta đi!"
Tô Cẩn lắc đầu viết: Ngươi yên tâm, ta có biện pháp đối phó với rắn độc, về phần gấu, ta cũng có biện pháp tránh nó. Đa tạ ngươi hôm nay đã xem bệnh cho ta, ta đi về trước.
Tô Cẩn viết xong thì đứng lên ra dấu cáo từ với y rồi rời đi.
"Tô Cẩn." Tô Trường Trạch nhìn bóng lưng rời đi của nàng, trên mặt hiện lên sự lo lắng.
Năm đó là phụ thân của y làm chuyện có lỗi với nàng, y muốn làm chút gì đó để đền bù cho nàng, nhưng dường như nàng cũng không cảm kích, chuyện này khiến y không biết nên làm như thế nào cho phải.
Nhưng mặc kệ là như thế nào y cũng muốn hỗ trợ nàng, coi như là thay phụ thân chuộc tội đi!
Hôm sau trời mới tờ mờ sáng Tô Cẩn đã rời giường. Nàng dùng kiều mạch làm bột, nướng ba cái bánh, lấy một cái làm bữa sáng.
Hai cái còn lại nàng dùng bao vải bọc lại mang đi cùng, sau đó đi chuẩn bị thêm một ống trúc nước. Trên lưng nàng mang một cái giỏ trúc, cầm thêm một thanh rìu đốn củi rồi khởi hành đến núi Ô Mông.
Muốn đến núi Ô Mông thì nhất định phải vượt qua ngọn núi sau nhà nàng.
Trên đường đi nàng nhìn thấy thảo dược hữu dụng cũng thuận tay hái một chút.
Trên núi những động vật nhỏ kêu vui vẻ. Một đôi vẹt đang chụm đầu vào nhau nói chuyện yêu đương trên tàng cây.
Đúng lúc Tô Cẩn đi qua gốc cây kia, nghe được cuộc hội thoại ngọt ngấy của hai con vẹt này thì cả người nổi một lớp da gà.
Ôi chao, loài chim nói lời tâm tình còn trơn tru hơn so với con người, đúng là quá buồn nôn rồi.
Tô Cẩn dừng bước, xông đến vẫy tay với hai con vẹt trên cây.
[Chúc hai vị bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.]
Hai con chim trợn tròn mắt.
[Mẹ nó, nàng không mở miệng mà ta có thể nghe được nàng nói chuyện.]
[Đừng ngạc nhiên, ta cũng có thể nghe được tiếng các ngươi nói chuyện đó.]
Hai con chim bị dọa thiếu chút nữa ngã thẳng từ trên cây xuống.
[Gặp quỷ rồi, không ngờ nhân loại này lại có thể nghe chúng ta nói chuyện được, thật đáng sợ, chạy mau!]Hai con chim như gặp nạn đến nơi, phần ai người đó bay.
[Ôi, các ngươi đừng bay! Ta là người tốt, ta sẽ không làm các ngươi bị thương.]
Một con sóc con từ trong hốc cây cổ thụ nhô ra, hiếu kỳ nhìn nàng chằm chằm.
[Ngươi thật sự có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện sao?]
[Đương nhiên.]
Tô Cẩn lấy bao vải đeo trên người xuống, lấy ở trong đó một quả thông đưa đến trước mặt nó. Quả thông này nàng mới nhặt trên đường lúc nãy, trong bao vải vẫn còn mấy quả nữa.
[Sóc con, chào ngươi, mời ngươi ăn một quả thông nha.]
Sóc con nhảy ra khỏi hốc cây, hai chân nhỏ phía trước ôm lấy quả thông, nó rắc một tiếng cắn vỡ quả thông, ăn xong thịt quả bên trong lại nghiến nghiến răng.
[Còn nữa không? Thêm một quả nữa.]
Tô Cẩn mỉm cười, lấy hết quả thông trong bao vải ra đưa cho nó.
[Những quả này cho ngươi hết, ngươi có thể giữ lại từ từ ăn.]
Sóc con vui vẻ đến mức cái đuôi xù sau lưng vung loạn xạ, nó vừa gặm quả thông vừa nói.
[Đa tạ, ta ăn quả thông của ngươi, sau này ngươi chính là chủ nhân của ta, từ nay về sau chủ nhân cần lấy ở nơi của ta cứ lấy, có việc cứ giao.]
Tô Cẩn không ngờ chỉ mấy quả thông đã thu mua được một con sóc, đây đúng là chuyện mừng.
[Chủ nhân thì không dám nhận, chúng ta kết giao bằng hữu đi! Ta tên Tô Cẩn, ngươi tên là gì?]
[Ta không có tên, nhưng nhân loại các ngươi đều gọi ta là sóc con.]
[Vậy để ta đặt cho ngươi một cái tên nha! Đuôi của ngươi giống như một cái dù nhỏ che nắng che mưa vậy, sau này gọi ngươi là Tiểu Tán nhé, thế nào?]
[Ta thích cái tên Tiểu Tán này, vậy ta gọi ngươi là Cẩn lão đại, sau này ngươi chính là lão đại của ta.]
[Được, vậy xem như ta là lão đại của ngươi. Đúng rồi, Tiểu Tán, ngươi có hay đi qua núi Ô Mông không?]
[Có đi qua, nhưng núi Ô Mông nhiều rắn độc lắm, loài rắn là kẻ địch của loài chuột chúng ta, nếu như không phải trên ngọn núi này không thể tìm được thức ăn thì chúng ta sẽ không đến núi Ô Mông.]
[Vậy ngươi có biết gấu đen xuất hiện trên núi Ô Mông không?]
[Biết, con gấu đen đó là đại vương của núi Ô Mông, những động vật cách nơi này mấy dặm đều biêt. Có một lần ta đụng phải nó, thằng cha đó dáng như một ngọn núi vậy, một bàn tay cũng đủ để đập ta nát bét. Nhưng cũng may nó không hứng thú với động vật nhỏ không đủ nhét kẽ răng như ta, nếu không ta sẽ không thoát được.]
Tô Cẩn nghe nó nói vậy thì trong lòng có chút sợ hãi. Tính tình của gấu đen rất nóng nảy, lại còn vô cùng hung tàn. Lỡ như nàng không may đụng phải nó thì chính là đưa dê vào miệng cọp rồi.
Nhưng không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con chứ, chuyến này nàng không đi không được.
[Tiểu Tán, ngươi biết cỏ ô quyết không?]
[Ta biết cỏ ô quyết, ta còn biết nó mọc ở nơi nào nữa cơ. Đúng rồi, ngay gần hang ổ của con gấu đen kia. Lão đại, không phải ngươi đến núi Ô Mông để hái cỏ ô quyết đấy chứ?]
[Không sai, ta muốn hái cỏ ô quyết để giải độc cho mình, dù núi Ô Mông là đầm rồng hang hổ ta cũng nhất định phải đi.]
[Chuyện này... Nếu lão đại đã muốn đi thì ta sẽ đi cùng với ngươi. Ta có thể dẫn đường cho ngươi, còn có thể canh gác cho ngươi, chờ con gấu đen kia ra ngoài kiếm ăn thì ngươi hái thảo dược là được.]
[Tiểu Tán, đa tạ, ngươi yên tâm, có ta ở đây, những con rắn độc kia sẽ không làm hại ngươi được.]
Thế là Tô Cẩn mang theo sóc nhỏ đi về phía núi Ô Mông, quả nhiên khắp nơi trên núi đều là rắn độc, nhưng nàng đã sớm có chuẩn bị.
Nàng tìm được trong nhà một bao bột hùng hoàng (1), trước khi lên núi đã bôi bột hùng hoàng lên khắp người. Rắn sợ nhất là hùng hoàng, ngửi được mùi bột hùng hoàng trên người nàng sẽ không dám lại gần.
(1) là loại bột màu vàng cam hoặc lẫn lộn giữa bột màu vàng và màu đỏ. Loại hóa chất này được cho là thuốc kị (đuổi) rắn rất công hiệu. Bột mua về rắc chung quanh nhà, sát vách tường. Khi rắn đánh hơi được mùi hùng hoàng thì chúng sẽ bỏ đi ngay lập tức vì đây là chất độc rất mạnh đối với chúng.
Sóc con trốn trong giỏ trúc trên lưng nàng cũng vô cùng an toàn.
Nhưng nói đến độc còn khiến nàng nghĩ đến một chuyện.
Ở hiện đại, vì thể chất của nàng khá đặc biệt nên những loại độc phổ thông không có tác dụng với nàng.
Phụ thân ở hiện đại của nàng là một người mê độc, ông chuyên môn nghiên cứu chế tạo các loại độc dược, sau đó lại nghiên cứu ra các loại giải dược, có thể nói đó là phương pháp lấy độc trị độc.
Mà vì thể chất đặc biệt của mình nên nàng trở thành chuột bạch thử độc của phụ thân, cứ thể mãi nên cơ thể nàng sinh ra kháng thể với các loại độc tố, nói là bách độc bất xâm cũng không quá.
Chỉ tiếc cơ thể nàng không xuyên đến cùng, nếu không nàng căn bản không sợ mấy con rắn này.
Sau khi qua hang rắn, sóc con nhảy ra từ bên trong giỏ trúc.
[Lão đại, phía trước là hang gấu đen, trước tiên ngươi ở nơi này chờ ta, ta đi thăm dò xem gấu đen có trong hang không.]
[Vậy ngươi cẩn thận.]
[Lão đại yên tâm, ta chạy rất nhanh, nếu như gấu đen có phát hiện thì nó cũng không bắt được ta.]
Sóc con nhún nhảy một cái rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Tô Cẩn.
Tô Cẩn ngồi xuống dưới gốc cây cổ thụ, lấy ống tay áo quạt gió.
Đột nhiên nàng phát hiện trong đống lá rụng bên trong có một đầu nấm nho nhỏ, nàng nhanh chóng bỏ lá rụng ra, ôi chao, là nấm tùng nhung, hơn nữa còn có mấy cây.
Nấm tùng nhung là đồ tốt, không chỉ ngon mà giá trị dinh dưỡng cũng cao, nếu như mang lên trấn bán sẽ được giá tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT