Tô Lương là người trung hậu trung thực, vì để trong nhà yên ổn sống qua ngày nên chuyện gì có thể nhịn ông cũng đều nhịn hết.
Nhưng tính cách Tô Liệt lại kiên cường, không kìm nén được lửa giận, chuyện gì cũng đều muốn đối nghịch với Dương thị, có một lần hắn còn khiến Dương thị tức đến mức thiếu chút nữa thắt cổ tự vẫn.
Tô Lương trong cơn nóng giận đã tát Tô Liệt một cái. Tô Liệt vô cùng thất vọng về phụ thân nên bỏ nhà đi, từ đó về sau không có tin tức.
Sau khi Tô Liệt bỏ nhà rời đi, khoảng thời gian của nguyên chủ càng gian nan hơn. Nhất là Tô Kha kia còn thường xuyên bắt nạt nàng.
Tô Uyển vẫn còn tốt, không cùng mẫu thân và muội muội mình bắt nạt nguyên chủ, nhưng dù sao nàng ấy và nguyên chủ cũng không có quan hệ máu mủ nên cũng không thân thiết như tỷ muội.
Các thôn dân thấy cả nhà Tô Lương đến thì nhao nhao tránh đường.
Sắc mặt Tô Lương tái nhợt, hốc mắt sâu hoắm, thở hổn hển, xem ra bệnh không nhẹ.
Tô Quế Hoa vội vàng tiến lên đỡ ông với Dương thị.
"Đại ca, huynh còn đang bị bệnh đó! Tại sao lại đến đây rồi? Nhị tẩu, sao tẩu cũng không khuyên huynh ấy?"
Dương thị oan ức nói: "Nhị muội lão Tô, ta khuyên rồi nhưng hắn không nghe!"
"Các ngươi đừng có quản ta." Tô Lương vung tay đẩy hai người ra, bước chân có chút lung tung lộn xộn, đi từng bước đến trước mặt Tô Cẩn. Lúc thấy nốt thủ cung sa trên tay nàng, nước mắt ông tuôn ra như suối.
"Cẩn Nhi, là phụ thân hồ đồ! Tin nhầm lời nói lung tung của hắn, hại con suýt nữa oan ức mà chết, phụ thân có lỗi với con!"
Có lẽ do bị nguyên chủ ảnh hưởng nên khi nhìn Tô Lương nước mắt chảy dài mà mũi Tô Cẩn cũng ê ẩm theo, nàng nhanh chóng hít mũi một cái, bắt đầu dùng ngôn ngữ tay giao lưu với ông ấy.
"Phụ thân, trước tiên ngài đừng buồn, hiện tại nữ nhi cần sự giúp đỡ của ngài, bọn họ không biết thủ ngữ, cho nên nữ nhi cần ngài dịch lại cho bọn họ."
Tô Lương là người duy nhất trong thôn Tô gia hiểu thủ ngữ, năm đó nguyên chủ đột nhiên bị câm, không biết phải giao tiếp với người khác như thế nào, tính cách ngày càng trở nên hướng nội, thậm chí còn bị bệnh tự kỷ. Nàng cả ngày tự giam mình trong phòng, không muốn gặp ai.
Tô Lương vì muốn có thể giao tiếp với nàng nên đã đến thị trấn tìm một vị tiên sinh am hiểu ngôn ngữ tay để học, về nhà lại dạy lại cho nguyên chủ, lúc này nguyên chủ mới từ từ học ngôn ngữ tay, đồng ý giao tiếp với ông.
Cho nên hiện tại Tô Cẩn cũng chỉ có thể thông qua lời nói của Tô Lương để thay mình, cũng như thay nguyên chủ minh oan cho bản thân.
Tô Lương hiểu thủ ngữ của nàng, ông vội vàng lau nước mắt đi, gật gật đầu: "Được, con nói, phụ thân nhìn."
Thế là Tô Cẩn thông qua ngôn ngữ tay kể hết chân tướng sự tình ra.
Đương nhiên nàng không nói ra vị sát vách kia. Nàng chỉ nói lúc đó trời quá tối, nàng không nhìn rõ người kia là ai.
Lúc ấy y phục của nàng bị Tô Nhị Cẩu xé nát, người kia có lòng tốt nên cởi áo khoác ngoài của mình đưa cho nàng rồi rời đi.
Các thôn dân nghe Tô Lương thuật lại xong đều giận không kìm chế được, lòng đầy căm phẫn.
"Tô Nhị Cẩu, ngươi tên súc sinh này, vậy mà ngươi lại làm ra chuyện điên rồ như vậy, ngươi đúng là không bằng heo chó mà!"
"Đúng vậy, Tô Nhị Cầu mới là người nên bị nhốt vào lồng heo dìm nước chết!"
"Đúng, đem hắn ta nhốt vào lồng heo dìm nước đi, nhốt vào lồng heo dìm nước!"
Trong nháy mắt Tô Nhị Cẩu trở thành con chuột qua đường người người đều muốn đánh, nhưng hắn ta không cam lòng: "Các ngươi chớ tin Tô Lương, Tô Cẩn là nữ nhi của ông ta, chắc chắn ông ta nghiêng về phía nàng. Hơn nữa chúng ta đều không hiểu ngôn ngữ tay, sao biết ông ta có nói đúng hay không chứ, biết đâu ông ta bịa chuyện thì sao?"
Tô Cẩn biết hắn ta sẽ lấy chuyện này để giảo biện cho bản thân, nàng tiếp tục khua tay với Tô Lương: "Phụ thân, ngài nói với hắn ta rằng con muốn cùng hắn ta đến công đường để Huyện lão gia điều tra chân tướng, nữ nhi trong sạch."
Tô Lương thuật lại ý của Tô Cẩn, các thôn dân đều bày tỏ ủng hộ.
"Đúng, bắt hắn ta đến huyện nha, ta xem xem hắn ta còn dám giảo biện trước mặt Huyện lão gia không."
"Không sai, trưởng thôn, bắt hắn mang đến huyện nha."
Việc này là việc không vẻ vang gì, lúc đầu trưởng thôn cũng không muốn làm to chuyện đến huyện nha, nhưng các thôn dân đều nói như vậy, ông ấy cũng không thể làm trái lòng dân được, chỉ đành nói: "Tô Nhị Cẩu, nếu như ngươi không làm việc thẹn với lương tâm thì đến huyện nha với Tô Cẩn đi, đến lúc đó ai đúng ai sai, Huyện lão gia sẽ tự phán xét."
Nghe nói muốn đến huyện nha, Tô Nhị Cẩu lập tức luống cuống: "Ta không phạm tội thì tại sao phải đi huyện nha chứ, ta không đi."
Nói xong nhân lúc đám người không chú ý đã trèo tường để trốn. Hành động lần này của hắn ta cũng đủ để chứng minh trong lòng hắn ta có quỷ, không dám đến công đường đối chất với Tô Cẩn, từ đó cũng đã chứng minh được Tô Cẩn bị hắn ta vu oan.
Tô Lương quỳ xuống nói với trưởng thôn: "Trưởng thôn, ngài cũng thấy rồi đấy, Tô Nhị Cẩu rõ ràng có tật giật mình, ngài phải đòi lại công đạo cho Cẩn Nhi nhà chúng ta!"
Trưởng thôn vội vàng đỡ ông ấy lên: "Tô Lương, ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên đi. Ngươi yên tâm, nhất định ta sẽ đòi lại công bằng cho Tô Cẩn, cũng sẽ cho các thôn dân một lời giải thích đàng hoàng."
"Đa tạ trưởng thôn."
Sau khi trưởng thôn và các thôn dân rời đi, Tô Lương kéo tay Tô Cẩn: "Cẩn Nhi, đi, cùng phụ thân về nhà."
Dương thị nghe những lời này thì cuống lên: "Phụ thân đứa nhỏ, ý của ngươi là sao? Tô Cẩn đã là nữ nhi gả ra ngoài, ngươi để nàng về nhà với ngươi thì ra thể thống gì nữa?"
Tô Kha đứng bên cạnh cũng cười trên nỗi đau của người khác mà nói: "Đúng nha, phụ thân, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước tát đi, không thể thu lại nữa."
Tô Kha không phục nói: "Tỷ, muội nói đâu có sai, nàng ta vốn đã gả đi rồi, hiện tại còn là quả phụ, muội cũng không muốn ở chung một nhà với quả phụ đâu, đen đủi lắm."
"Im ngay." Tô Lương tức giận chỉ vào Tô Kha: "Dù sao đi nữa Cẩn Nhi cũng là trưởng tỷ của ngươi, vậy mà ngươi lại nói nàng như vậy, ngươi... Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao?"
Dương thị thấy ông giận dữ mắng nữ nhi của mình thì nổi giận, bà ta đứng chắn trước mặt Tô Kha: "Tô Lương, nữ nhi của ta không tới lượt ngươi giáo huấn. Hơn nữa nàng nói sai sao? Tô Cẩn vốn là một quả phụ, nàng mới đến nhà trượng phu ngày thứ hai đã khắc chết bà bà, chưa đến một tháng đã khắc chết trượng phu của mình. Rõ ràng nàng chính là một ngôi sao chổi, ngươi muốn mang nàng về nhà sao? Được, trừ khi ta chết!"
"Uyển Nhi, việc người lớn con đừng xen vào. Hôm nay ta nói chuyện này cho rõ ràng, trong nhà có nàng không có ta, có ta không có nàng, Tô Lương, tự ngươi xem mà xử lý đi!"
Dương thị nói xong thì kéo tay hai nữ nhi của mình rời đi.
Tô Lương đau lòng nhức óc, đúng là biết vậy chẳng làm: "Nghiệp chướng! Cẩn Nhi, là phụ thân có lỗi với con, có lỗi với ca ca của con, là phụ thân vô dụng!"
Đối mặt với sự dằn vặt và tự trách của Tô Lương, Tô Cẩn cũng không có cảm giác gì, nàng chỉ thay nguyên chủ và ca ca của nàng cảm thấy không đáng.
Dưới sự uy hiếp của Dương thị, cuối cùng ông vẫn lựa chọn từ bỏ nàng, giống như năm đó ông chỉ nghe lời từ phía Dương thị, không phân biệt tốt xấu đã đánh ca ca của nàng.
Nàng rút tay mình lại, im lặng khua tay với ông: "Phụ thân, con ở chỗ này có thể tự mình chăm sóc tốt bản thân, ngài về đi!"
Nàng vốn không muốn trở về cái nhà kia, nàng là người đến từ thế kỷ hai mươi mốt, có tay có chân, chẳng lẽ còn sợ chết đói hay sao?
"Nhưng phụ thân không yên tâm để con một mình ở đây! Lỡ như Tô Nhị Cẩu kia lại đến bắt nạt con thì làm sao bây giờ?"
Nếu hắn ta dám đến thì lão nương phế chết hắn ta!
Tô Cẩn thầm nghĩ nhưng tay lại khua ra câu khác: "Phụ thân, ngài yên tâm, bây giờ hắn ta đã là con chuột qua đường người người muốn đánh, hắn ta không dám đến bắt nạt con."
Tô Lương cảm thấy nàng nói cũng đúng, hơi động lòng: "Vậy phụ thân về trước, mai phụ thân sẽ mang chút lương thực đến cho con."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT