"Nếu chưởng quỹ đã không có thành ý mua bán thì chúng ta cũng không còn gì để nói nữa."

Lữ Mặc Ngôn nói xong một tay nâng giỏ trúc lên, một tay nắm lấy cổ tay Tô Cẩn, kéo nàng đi ra ngoài.

Tô Cẩn có chút vội vàng, nàng biết chiêu này của hắn chính là chiêu trước của mình, mục đích đúng là để chưởng quỹ gọi bọn họ lại, sau đó chủ động tăng giá.

Nhưng nàng chẳng qua chỉ là làm dáng một chút, hắn lại đi nhanh như vậy, lỡ như đi ra khỏi y quán chưởng quỹ cũng không gọi bọn họ lại thì không phải là hết đường lui rồi sao?

Huống hồ một trăm năm mươi lượng đã không phải là con số nhỏ, lỡ như đi nhà khác không có cái giá này thì chẳng phải là quá thiệt thòi rồi sao?

Nàng vội vàng nháy nháy mắt với nam nhân bên cạnh, lòng thầm nghĩ: "Đại ca, đi chậm một chút đi! Nếu như ra khỏi y quán rồi người ta không gọi chúng ta lại thì làm sao bây giờ?"

"Nếu không bây giờ nhân lúc chưa ra khỏi y quán chúng ta thấy ổn thì lấy đi, bán cho ông ấy với giá một trăm năm mươi lượng cũng được."

Lữ Mặc Ngôn đưa mắt lườm nàng một cái, thấy dáng vẻ không có tiền đồ kia của nàng thì vừa giận vừa buồn cười.

Hắn giữ chặt cổ tay nàng đi thẳng về phía trước, thấy họ sắp bước ra khỏi y quán, cuối cùng chưởng quỹ cũng lên tiếng giữ bọn họ lại: "Hai vị, hai trăm lượng thì hai trăm lượng, chúng ta đồng ý mua."

Tô Cẩn âm thầm thở ra một hơi, nãi nãi, ngồi cáp treo còn không kích thích bằng cái nay, nàng lặng lẽ dựng một ngón tay cái lên với nam nhân bên cạnh.

Tên nhóc này tuyệt đối là gian thương, chơi chiến thuật tâm lí quá mạnh mẽ.

Hắn xảo trá như thế này, sau này nàng vẫn nên cách hắn xa một chút thì hơn, nếu không có ngày bị hắn bán có khi nàng còn vui vẻ quên trời đất đếm tiền cho hắn mất!

Lữ Mặc Ngôn nghe được tiếng lòng của nàng, sắc mặt tối sầm lại.

Hắn giúp nàng bán được nhiều tiền như vậy, trong lòng nàng không những không cảm kích hắn thì thôi, đằng này ngược lại còn chửi bới hắn, đúng là một nữ nhân không có lương tâm.

Hắn tức giận bỏ tay nàng ra, mang theo giỏ trúc quay lại quầy, nói với chưởng quỹ: "Một tay giao tiền, một tay giao hàng."

Vẻ mặt chưởng quỹ bất đắc dĩ nói: "Được được được, ta đi lấy bạc cho các ngươi. Ôi, ta chưa từng gặp qua đôi phu thê nào như các ngươi, người sau còn tinh hơn người trước."

Trước khi đi ra hậu viện chưởng quỹ không nhịn được mà lầm bầm một câu, Tô Cẩn nghe vậy thì không khỏi xấu hổ.

Nàng u oán trừng mắt nhìn nam nhân nào đó, rõ ràng biết giải thích mà cũng không giải thích một chút, cứ như vậy để người ta hiểu nhầm.

Cũng không biết trong lòng hắn nghĩ gì nữa, tài năng biện luận và cò kè mặc cả với chưởng quỹ ban nãy đâu rồi?

Chưởng quỹ nhanh chóng bưng một cái khay ra, trên khay là bốn thỏi bạc ròng: "Đây là năm mươi lượng bạc ròng, bốn cái vừa đúng hai trăm lượng."

Lữ Mặc Ngôn một tay giao tiền, một tay giao hàng với ông ấy, sau đó hắn đẩy khay đến trước mặt Tô Cẩn.

Đây là lần đầu tiên Tô Cẩn nhìn thấy bạc ròng hàng thật giá thật, trong mắt nàng là sự hưng phấn khó nén được. Nàng cầm một thỏi bạc ròng đặt lên tay ước lượng, cũng nặng thật.

Tô Cẩn hai thỏi bạc ròng đưa cho Lữ Mặc Ngôn, khoa tay với hắn: "Chúng ta mỗi người một nửa, đây là của ngươi."

Mặc dù hôm qua hắn đã nói không cần tiền nhưng hôm nay hai người đã gặp nhau, hơn nữa bạc này hơn nửa là do hắn cò kè mặc cả mà có, đáng lẽ phải chia cho hắn một nửa.

Lữ Mặc Ngôn đẩy bạc lại về phía nàng: "Ta đã nói ta không cần bạc, chính ngươi cất kĩ đi."

Tô Cẩn cắn môi, người ta đã không muốn thì nàng cũng không khách sáo với hắn nữa, nàng yên tâm thoải mái cất bạc vào trong túi tiền.

Từ khi nàng xuyên vào thân thể của nguyên chủ, cái túi tiền này vẫn luôn trống rỗng, cuối cùng hôm nay cũng được bỏ bạc vào đó, hơn nữa còn là hai trăm lượng.

Chắc hiện tại nàng cũng được xem là một tiểu phú bà đi.

Trong chớp mắt Tô Cẩn cảm giác lưng mình thẳng lên không ít.

Có bạc rồi, bây giờ nàng sẽ suy nghĩ xem nên mua những gì.

Thế là nàng một lần nữa cầm một tờ giấy lên, cầm bút chấm vào mực, nhanh chóng viết một phương thuốc lên giấy.

Chưởng quỹ thấy nàng hốt thuốc, hơn nữa những dược liệu trong phương thuốc đều là những dược liệu cực kỳ hiếm thấy.

Nếu không phải người tinh thông y thuật và dược lí thì chỉ sợ ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua, nhưng nàng lại có thể viết liền mạch một loạt khiến ông ấy rất ngạc nhiên: "Hóa ra tiểu nương tử tinh thông y thuật, là đồng môn của chúng ta, ban nãy là lão phu thất lễ rồi."

Mặc dù Lữ Mặc Ngôn không hiểu y thuật nhưng nghe chưởng quỹ khen nàng như vậy cũng biết nàng thực sự có tài.

Hơn nữa chữ viết cũng nàng rất đẹp, từng nét chữ như nước chảy mây trôi, xem ra nàng có am hiểu chút kiến thức.

Hắn không thể không lau mắt mà nhìn nàng, dường như mỗi một lần gặp được nàng, nàng đều có thể cho hắn một bất ngờ. Hiện tại hắn có chút mong chờ, không biết lần tới gặp mặt nàng sẽ cho hắn bất ngờ như thế nào.

Tô Cẩn viết xong phương thuốc, cầm giấy lên thổi thổi rồi lấy một thỏi bạc ròng trong túi tiền ra, rất bá đạo đập xuống trước mặt chưởng quỹ.

Chưởng quỹ, cho tỷ bốc thuốc, tỷ không thiếu tiền.

Chưởng quỹ bị hành động của nàng dọa, ông ấy vội vàng nhận phương thuốc trên tay nàng, đọc sơ qua một lượt từ trên xuống dưới rồi mới khổ sở nói: "Tiểu nương tử, trong phương thuốc của ngài có mấy vị thuốc y quán chúng ta thiếu từ lâu, thật sự không có cách nào lấy cho ngài được, chi bằng ta lấy cho ngài những vị thuốc có sẵn trước, mấy vị thuốc khác lần sau có hàng sẽ lấy đủ cho ngài, ngài thấy sao?"

Tô Cẩn nhíu mày rồi gật đầu.

"Được rồi, vậy ngài đợi một chút, ta đi bốc thuốc cho ngài."

Chưởng quỹ tự mình bốc thuốc rồi để hỏa kế gói thuốc lại, gói thuốc xong ông ấy còn hỏi một câu: "Tiểu nương tử, tha thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, phương thuốc này của ngài có phải là phương thuốc trị liệu dây thanh quản bị tổn thương của mình không?"

Tô Cẩn biết tại sao ông ấy lại hỏi như vậy nên gật đầu.

Chưởng quỹ một lần nữa cảm thán: "Lá gan của tiểu nương tử thật lớn, trong phương thuốc này có mấy vị thuốc rất mạnh, nếu không dùng cẩn thận sẽ thành độc dược, nhưng nếu dùng đúng sẽ là phương thuốc chữa bệnh tốt. Bình thường đại phu cũng không dám kê, không ngờ tiểu nương tử lại dùng trên người mình, vừa hiểu biết lại vừa dũng cảm, thật khiến lão phu khâm phục."

Ôi!

Tô Cẩn được ông ấy khen có chút ngượng ngùng, nàng cũng chỉ ỷ vào chuyện mình bách độc bất xâm nên mới dám tự kê đơn thuốc này cho mình.

Ai không sợ chết chứ, nàng cũng sợ mà!

Nàng đột nhiên nhận ra nam nhân đứng bên cạnh đang nhìn mình bằng một ánh mắt kì lạ, trong lòng nàng giật nảy lên một cái, không phải hắn xem nàng là quái vật đấy chứ?

Nàng đón lấy ánh mắt của hắn, nhưng đối phương lại không dấu vết mà tránh đi, dường như trước đó đều là ảo giác của nàng.

Chưởng quỹ đưa gói thuốc hỏa kế đã gói kĩ và thỏi bạc ròng kia cho Tô Cẩn: "Tiểu nương tử, những dược liệu quý báu trong phương thuốc của ngài y quá của ta không có, những thuốc khác cũng không đáng bao tiền, coi như ta tặng ngài đi! Đều là đồng môn với nhau, xem như kết giao thêm bằng hữu, nếu lần sau hai vị còn đồ tốt thì nhớ mang đến đây, ta cam đoan sẽ lấy cho hai vị giá cao nhất."

Tô Cẩn nghe ông ấy nói vậy cũng không khách khí, nàng nhận lấy thuốc và bạc trong tay chưởng quỹ, sau đó làm động tác "tạ ơn" với ông ấy.

Chưởng quỹ cũng hiểu một chút ngôn ngữ tay, ông ấy cười nói: "Đừng khách khí."

Tô Cẩn mỉm cười với ông ấy, sau đó cõng giỏ trúc định rời đi, nhưng mới đi được mấy bước nàng lại quay lại viết mấy chữ xuống giấy.

Lữ Mặc Ngôn có chút tò mò nhìn về những chữ nàng viết, chỉ thấy nàng viết chín chữ to "ta và hắn chỉ là hàng xóm sát vách" lên giấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play