"Khụ khụ khụ..." Phụ nhân trung niên thấy trượng phu mình nói chuyện không kiêng nể gì thì ho khan vài tiếng cắt lời ông ấy: "Phụ thân đứa nhỏ, chàng đừng chỉ có mải nói chuyện nữa! Còn không mau nhìn đường đi đi! Lát nữa chúng ta đến thị trấn còn chuyện quan trọng phải làm nữa đấy!"
"Đúng đúng đúng, nàng xem ta nói nhiều quá quên cả nhìn đường, không nói nữa, không nói nữa." Nam nhân trung niên có chút lúng túng sờ ót, tiếp tục đánh xe bò lên trấn.
Trong lòng Tô Cẩn cười khổ, nam nhân trung niên nói không sai. Năm đó nhà họ Giang là nhà giàu nhất trấn, Tô Lương là người ở ở Giang gia, có mối quan hệ rất tốt với tiểu thư Giang gia.
Giang lão gia là một người cay nghiệt cổ hủ, điều ông ấy để ý nhất chính là môn đăng hộ đối, ông ấy không nhìn trúng tiểu tử nghèo đến từ nông thôn Tô Lương này, sống chết cũng không đồng ý nữ nhi ở cùng một chỗ với Tô Lương.
Nhưng Giang tiểu thư quyết tâm muốn gả cho Tô Lương, sau này còn đối chọi với nhà rất gay gắt, Giang lão gia thấy nữ nhi khăng khăng muốn gả cho Tô Lương, ông ấy nghiêm túc nói, nếu nàng ấy nhất định phải gả cho Tô Lương thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với nàng ấy.
Giang tiểu thư cũng là người cứng rắng, nàng ấy thật sự đoạn tuyệt quan hệ cha con với Giang lão gia rồi gả cho Tô Lương.
Giang lão gia tức đến mức thiếu chút nữa đi đời nhà ma, ông ấy cũng nhẫn tâm không tiếp tục quan tâm đến nữ nhi, chỉ xem là nàng ấy đã chết, cũng không cho phép người trong nhà có bất kì liên lạc gì với nàng ấy.
Sau khi Giang thị gả cho Tô Lương, cữu cữu (1) của nguyên chủ Giang Hoài Nhân đau lòng muội muội, sợ nàng ấy chịu khổ nên thường xuyên giấu Giang lão vụng trộm cho bọn họ bạc.
(1) ông cậu
Hơn nữa Tô Lương cũng là người chịu khó, cộng với việc ông có tài năng chưng cất rượu nên bắt đầu làm việc ở một tửu phường có tên Hương Mãn Viên, thu nhập một tháng cũng không tệ, lúc ấy điều kiện của nhà họ là tốt nhất trong thôn.
Tô Lương vô cùng che chở chăm sóc cho Giang thị, phu thê hai người vô cùng ân ái, sau đó sinh một nhi tử một nữ nhi, cuộc sống cũng coi là hạnh phúc mĩ mãn.
Chỉ tiếc lúc nguyên chủ chưa đến một tuổi Giang thị đã qua đời vì nhiễm ôn dịch. Sau đó Tô Lương cưới Dương thị, Dương thị là một nữ nhân bại gia, chưa được mấy năm vốn liếng ban đầu đã bị bà ta làm cho tiêu tan.
Giang Hoài Nhân vì muội muội qua đời mà căm hận Tô Lương, về sau Tô Lương cưới Dương thị thì càng bất mãn với ông hơn.
Nhưng dù sao ông ấy cũng đau lòng cho ngoại sanh (2) và ngoại sanh nữ của mình nên vẫn thường xuyên tiếp tế cho nhà bọn họ.
(2) cháu ngoại
Nhưng từ khi Tô Lương vì Dương thị mà đánh Tô Liệt dẫn đến chuyện Tô Liệt bỏ nhà ra đi, chuyện này hoàn toàn chọc giận Giang Hoài Nhân, từ đó ông ấy không quan tâm đến chuyện nhà bọn họ nữa.
Về sau nhà họ Giang làm ăn ngày càng lớn hơn nên đã chuyển nhà dọn đến huyện, kế sinh nhai nhà nguyên chủ dựa hết vào một mình Tô Lương làm công ở tửu phường để duy trì.
Vì muốn kiếm nhiều tiền hơn nên ông đã chuyển đến ở tửu phường, làm việc không biết ngày đêm, nhưng Dương thị lại vụng trộm sau lưng ông, cho ông đội nón xanh.
Nghĩ đến những chuyện này, Tô Cẩn tức nhưng không có chỗ phát tiết.
Phụ nhân trung niên thấy sắc mặt nàng không được tốt, sợ ban nãy trượng phu nhà mình không biết ăn nói đã gợi lên chuyện cũ khiến người ta đau lòng, bà ấy vội nói: "Tiểu nương tử Tô gia, vị kia nhà ta là người không biết ăn nói, lời ông ấy nói ngươi đừng để cho lòng."
Nam nhân trung niên cũng áy náy nói: "Đều tại cái miệng này của ta lắm chuyện, tiểu nương tử tuyệt đối đừng để ý."
Tô Cẩn lắc đầu cười với hai người.
Đến trấn Thanh Thủy, Tô Cẩn cũng không tiếp tục ngồi xe bò với phu thê bọn họ, nàng lấy mấy cây nấm tùng nhung ra đưa cho bọn họ.
Sau khi tạm biệt đôi phu thê, nàng cõng giỏ trúc đi tìm y quán lớn nhất trong thị trấn.
Tay gấu có tác dụng chữa bệnh rất tốt, nhất định y quán sẽ mua. Hơn nữa nàng mới đến, vẫn chưa hiểu rõ về giá hàng hóa ở nơi này, đi nơi khác sợ sẽ bị lừa.
Với lại nàng cõng bốn cái tay gấu này cũng không dám quá rêu rao, tránh cho kẻ cắp để mắt đến.
Nhưng đôi khi ngươi sợ cái gì thì cái đó sẽ xảy ra, Tô Cẩn vừa đi vào đầu một ngõ nhỏ đã phát hiện có người bám theo mình.
Ngõ nhỏ kia tương đối vắng vẻ, dường như không có ai. Vì giỏ trúc kia quá nặng nên nàng muốn đi đường tắt đến y quán, cho nên nàng mới đi vào ngõ nhỏ này, nhưng không ngờ nàng lại phạm phải sai lầm cấp thấp này.
Tô Cẩn hối hận đến phát điên, nàng không dám quay đầu, chỉ tăng tốc đi nhanh về phía trước, thầm hi vọng người phía sau không ra tay trong ngõ nhỏ này. Chờ đến khi nàng ra đường cái, người đến người đi, người phía sau chắc sẽ không dám tùy tiện ra tay.
Nhưng nàng càng đi nhanh thì người phía sau cũng đi nhanh theo. Nàng cảm giác người phía sau lập tức muốn đuổi kịp mình, Tô Cẩn quyết tâm liều mạng, tránh trái tránh phải không được, vậy thì bổn cô nương liều mạng với ngươi.
Nàng lấy ra cây kim may đã được ngâm qua nọc rắn kia, đánh bất ngờ là tốt nhất, nàng xoay lại định đâm về phía đối phương nhưng lại bị đối phương dễ dàng nắm lấy cổ tay.
"Tô Cẩn, là ta."
Giọng nói quen thuộc, người quen thuộc.
Con mẹ nhà nó!
Nếu không phải không thể nói được thì Tô Cẩn đã sớm chửi ầm lên rồi.
Lữ Mặc Ngôn, ngươi bị bệnh sao!
Ôi chao, ngươi có biết dọa người cũng có thể khiến người ta mất mạng không?
Nếu như tỷ đây bị ngươi dọa sợ rồi xảy ra chuyện không may thì ngươi phụ trách nổi sao?
Lữ Mặc Ngôn nghe nàng mắng chửi mình trong lòng thì không khỏi tức giận. Nhưng khi hắn thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng và sợ hãi này của nàng, giống như thật sự bị hắn dọa sợ, cơn giận của hắn không khỏi tan thành mây khói.
Hắn buông cổ tay nàng ra, đưa tay định lấy giỏ trúc sau lưng nàng: "Ta giúp ngươi cầm."
Tô Cẩn tránh khỏi tay hắn, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo rời đi.
Tỷ đây cũng biết tức giận, đừng tưởng ngươi giúp ta cầm thứ gì thì ta sẽ tha thứ cho ngươi.
Tính tình Tô Cẩn trước đây rất nóng nảy, về sau làm bác sĩ nàng mới từ từ học được cách khống chế tính tình của mình.
Dù sao là một bác sĩ, nếu như tính tình không tốt, không chỉ sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của người bệnh mà cũng rất dễ phát sinh xung đột với người nhà bệnh nhân.
Nàng cũng phải trải qua mấy bài học kinh nghiệm khắc sâu mới từ từ học được cách khống chế cảm xúc của mình.
Nhưng nam nhân này hôm nay đã khiêu chiến cực hạn của nàng, vừa rồi nàng còn chuẩn bị liều mạng với đối phương, cơn tức này nàng thật sự rất khó nuốt xuống được.
Lữ Mặc Ngôn không ngờ nàng không chỉ to gan mà tính cách cũng rất nóng nảy. Hắn cũng chủ động lấy lòng nàng mà nàng không cảm kích, đúng là một nữ nhân không biết tốt xấu.
Nàng đã không cảm kích thì việc gì hắn phải tự mình đi chuốc nhục chứ.
Hắn đứng tại chỗ nhìn nàng đi ra khỏi ngõ nhỏ rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.
Hắn đấu tranh trong lòng một lúc lâu, cuối cùng vẫn đuổi theo. Ra khỏi ngõ nhỏ, hắn thấy nàng bước vào một y quán, hắn cũng đuổi theo.
Nhưng hắn không đi vào, chỉ đứng ở cửa nhìn theo. Ngược lại hắn muốn xem một người câm như nàng bán đồ kiểu gì.
Có lẽ vì canh giờ còn sớm nên bên trong y quán không có người, chỉ có một hỏa kế (3) đang lau bàn.
(3) người làm thuê
Hỏa kế thấy Tô Cẩn đi vào chỉ ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái rồi tiếp tục lau bàn: "Vị tiểu nương tử này đến bốc thuốc hay đến xem bệnh? Nếu bốc thuốc, ngươi có thể đưa phương thuốc cho ta, ta có thể giúp ngươi bốc. Còn nếu đến xem bệnh thì đại phu của y quán chúng ta vẫn chưa đến, ngươi đợi lát nữa hãy đến."
Tô Cẩn đặt giỏ trúc sau lưng lên trước mặt y, nàng vén một góc bao vải lên để lộ mấy cái móng gấu sắc bén.
Hỏa kế vừa nhìn hai mắt đã sáng rực lên, thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, y bỏ cái khăn trong tay ra, tươi cười chào đón: "Hóa ra tiểu nương tử có hàng tốt! Ta đi mời chưởng quỹ của chúng ta ra, ngài chờ một lát."
Hỏa kế nói xong lập tức đi vào hậu viện của y quán, Tô Cẩn quay đầu lại nhìn thoáng qua nam nhân đang đứng ở cửa, cũng không để ý đến hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT