Tô Cẩn đưa phần thịt được phân cho nhà bọn họ cho ông, Tô Lương không chịu nhận: "Không cần, con giữ lại để mình ăn đi!"
Tô Cẩn cố chấp đưa thịt trên tay cho ông, Tô Lương cầm miếng thịt kia, trong lòng có đủ loại cảm xúc, hốc mắt hơi ươn ướt, cuối cùng không nói một lời rời đi.
Tô Cẩn đưa mắt nhìn ông ra khỏi sân, thở dài một hơi.
Thật ra cuộc sống của ông khi cưới một độc phụ như Dương thị cũng không dễ chịu là bao, nhưng chuyện này có thể trách ai được chứ?
Chính ông gieo quả đắng xuống, người nuốt cũng chỉ có thể là ông mà thôi.
Nhưng chờ nàng chữa khỏi họng nàng cũng muốn để Dương thị biết thế nào là gieo gió gặt bão.
Tô Cẩn bỏ tảng thịt gấu kia vào nước sôi chần qua rồi phơi lên cây trúc.
Trên bề mặt động vật hoang dã chắc chắn có rất nhiều vi khuẩn và kí sinh trùng bám vào, hơn nữa còn có mùi khó ngửi, cho nên cần phải hái một ít thảo dược khử độc sát trùng ngâm cùng, xử lí sạch sẽ mới có thể dùng được.
Nàng định hơ khô mật gấu rồi mài thành bột, bột mật phấn là một vị thuốc Đông y rất quý, không chỉ lọc gan sáng mắt mà cũng tốt cho dây thanh quản của nàng, cho nên nàng định giữ lại để mình dùng.
Về phần bốn cái tay gấu kia, nàng tính ngày mai sẽ mang lên trấn bán, sau đó lại mua một chút đồ ăn lương thực về.
Nàng cắt thịt gấu thành hai nửa, một nửa để cùng với chỗ thịt được phân cho nhà bên cạnh, nàng treo phần đó lên cây trúc, chờ vị sát vách kia về sẽ lấy thêm cho hắn.
Nửa còn lại nàng giữ lại cho mình, nàng cắt nửa cân ra, định làm một nồi thịt gấu kho tàu.
Nàng đi tìm toàn bộ gia vị trong nhà ra, đồ gia vị không còn quá nhiều, nhưng vẫn đủ để làm một nồi thịt gấu kho tàu.
Nàng cắt thịt gấu thành miếng nhỏ, rắc muối lên, sau đó lại rắc thêm chút khoai lang nghiền thành bột, thêm chút rượu gia vị vào để ướp.
Nàng tìm được mấy quả ớt, sau đó lại tìm được một củ gừng khô quắt trong góc bếp rồi ra sân hái mấy cây hành. Chuẩn bị xong nàng rửa sạch sẽ, cắt nhỏ để sẵn sang một bên.
Tô Cẩn làm nóng nồi rồi cho dầu cải vào, dầu sôi thì cho gừng và hành vào đảo đều, sau đó đổ thịt đã ướp gia vị vào xào, xào ra mỡ rồi cho thêm mấy quả ớt cùng một chút xì dầu vào tiếp tục xào, xào đến khi thịt lên màu lại cho thêm một bát nước vào, đậy nắp nồi lại nấu lửa to.
Tô Cẩn lại tìm chậu than trong nhà ra, đốt lửa rồi lấy gạo còn trong nhà bỏ vào nồi đất, vo sạch rồi để lên chậu than nấu cơm.
Trên nhánh cây đặt trên chậu than là mật gấu, nàng suy nghĩ một chút rồi cắt thêm mấy miếng thịt để lên trên đó nướng cùng.
Mùi thịt nướng thơm lừng nhanh chóng tỏa ra khắp nơi.
Hai con chuột ở trong hàng cũng chít chít nói chuyện.
[Ai ui, thật sự chịu không nổi nữa rồi, ta cảm thấy mình sắp chết đuối trong chính nước bọt của mình rồi.]
[Nhìn chút tiền đồ này của ngươi này, ngươi nhìn ta đi, đã thèm đến nhỏ của dãi rồi nhưng ta vẫn có thể hút nó lại được.]
[Phụt...]
Tô Cẩn nghe đoạn hội thoại cực phẩm của hai con chuột mà không khỏi bật cười.
[Ôi, ta nói này, hai vị đại ca chuột, các ngươi đang muốn ta chết vì cười sao?]
Hai con chuột lập tức thét ra tiếng của chuột chũi.
[Ôi mẫu thân chuột của ta ơi! Nhân loại này có thể nói chuyện với chúng ta sao?]
[Mẹ nó, quá kinh khủng.]
[Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng ngạc nhiên. Chúng ta là hàng xóm, lát nữa ta mời các ngươi một miếng thịt được không?]
[Thật sao? Không phải ngươi cố ý lừa chúng ta, hạ thuốc diệt chuột trên thịt rồi cho chúng ta ăn để chết đấy chứ?]
Khóe miệng Tô Cẩn hơi giật giật, tính cảnh giác của hai con chuột này cũng thật cao.
[Nếu các ngươi sợ ta hạ độc thì có thể không ăn.]
Nghe tiếng phát ra từ nồi thịt, nước trong nồi thịt đã gần cạn, Tô Cẩn mở nắp nồi, đảo thêm mấy lần, sau khi nước cạn hết thì rắc hành thái lên rồi bê ra mâm.
Một nồi thịt gấu kho tàu đủ hương vị màu sắc ra đời.
Tô Cẩn gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, mùi thịt lập tức lấp đầy khoang miệng và vị giác, đúng là mỹ vị.
Hai con chuột nhìn thèm đến chảy nước miếng.
[Ta không quan tâm, có độc ta cũng muốn ăn, nhanh, nhanh cho ta một miếng.]
[Ta cũng muốn, ta cũng muốn, cho ta một miếng.]
Tô Cẩn gắp hai miếng thịt đặt ở cửa hang.
[Rất nóng, cẩn thận bỏng nha.]
Hai con chuột đâu quan tâm đến chuyện nóng hay không, con nào con nấy kéo miếng thịt trốn vào trong hang bắt đầu hưởng thụ mỹ vị.
Tô Cẩn buồn cười, thấy cơm đã chín thì dùng khăn bắc nồi đất lên, để cơm lên bàn thấp trong sân có cả nồi thịt kho tàu kia.
Lúc nàng trở vào nhà bếp đã thấy hai con chuột kia ăn xong thịt, chúng thò đầu ra khỏi hang, chớp chớp mắt nhìn nàng.
[Nhanh như vậy đã ăn xong rồi sao?]
Tô Cẩn không còn cách nào khác ngoài việc lấy một miếng thịt nướng trên chậu than xuống xé thành hai nửa, sau đó đung đưa trước mặt hai con chuột.
[Cho các ngươi thêm một miếng nữa, nhưng đây là miếng cuối cùng của ngày hôm nay. Nếu ăn xong thì không cho phép ăn vụng, nếu không mai sẽ không cho các ngươi ăn nữa.]
Tròng mắt hai con chuột nhìn theo hai miếng thịt kia không rời, đầu gật như giã tỏi.
[Chúng ta cam đoan không ăn vụng.]
Lúc này Tô Cẩn mới bỏ hai miếng thịt xuống, hai con chuột vui vẻ kéo hai miếng thịt vào trong hang.
Tô Cẩn gắp than trong bếp bỏ vào chậu than rồi lật mặt mật gấu và thịt nướng, sau đó cầm một bộ bát đũa từ trong bếp ra.
Nghĩ đến chuyện trong phòng còn có một con rắn và một con thỏ hoang, nàng lại quay về phòng lấy hai tên nhóc này ra sân phơi nắng.
Tiểu Thanh Thanh duỗi cổ ra nhìn bên ngoài.
[Thứ gì thơm vậy?]
[Thịt của đại vương gấu, ngươi có muốn nếm thử không?]
[Thịt đại vương gấu?]
Toàn thân Tiểu Thanh Thanh lập tức thẳng tắp, trong mắt nó là sự hưng phấn chưa từng thấy.
[Ta đã sớm nhìn tên kia không vừa mắt, thịt của nó chắc chắn ta phải nếm thử.]
[Vậy ngươi chờ chút, ta lấy cho ngươi một miếng.]
Tô Cẩn chạy vào phòng bếp cắt một miếng thịt tươi rồi để gần vào miệng nó. Tiểu Thanh Thanh há miếng nuốt miếng thịt tươi kia xuống.
[Ôi! Ngươi như vậy thì sao có thể nếm được mùi vị gì chứ?]
[Hay là ngươi lại cho ta một miếng nữa?]
[Nghĩ cũng đừng nghĩ, cẩn thận ăn vỡ bụng ngươi.]
Tô Cẩn lười phản ứng lại tên nhóc được một một bước còn muốn tiến thêm một mét này, nàng nhìn sang con thỏ bên cạnh thì thấy đôi mắt tròn xoe của nó đang nhìn chằm chằm vào nơi nào đó.
Nàng nhìn theo tầm mắt của nó thì thấy trên bức tường của sân bên cạnh có mấy cây cỏ đang lắc lư trong gió.
Tô Cẩn đen mặt, quả nhiên cỏ mới là thứ thỏ yêu nhất.
[Tiểu Hôi Hôi, ngươi chờ một chút, ta hái mấy cây cỏ kia cho ngươi ăn.]
Tô Cẩn bê một cái ghế lên đặt cạnh tường, nàng đứng lên cái ghế đẩu đó, vừa định nhổ mấy cây cỏ kia thì cửa căn nhà đối diện mở ra, Lữ Mặc Ngôn đi từ trong nhà ra, đúng lúc đối mặt với nàng.
Tô Cẩn không khỏi cảm thấy xấu hổ, có cảm giác trộm đồ của người khác mà lại bị người ta bắt ngay tại trận.
Dù sao bức tường này cũng là tường nhà bọn họ, tường nhà người khác thường chỉ cao đến ngực nàng, chỉ có tường nhà bọn họ mới cao hơn nàng.
Mấy cây cỏ này mọc trên tường nhà họ, chắc cũng được coi là tài sản nhà họ đúng không?
Không hỏi mà đã nhổ trộm, hơn nữa lại còn bị chính chủ bắt được, chuyện này quả thật vô cùng xấu hổ.
Không phải bảo hắn không có ở nhà sao?
Nếu hắn ở nhà, vậy tại sao ban nãy trưởng thôn gõ cửa mà hắn lại không ra mở?
Xem ra hắn không thích người khác vào nhà hắn.
Tô Cẩn cười xấu hổ với đối phương, sau đó nhảy xuống khỏi ghế, gỡ hai miếng thịt treo trên cây trúc xuống rồi lại đứng lên ghế, cách một bức tường đưa cho hắn: "A a..." Cho ngươi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT