Tống Liu cảm thấy hình như nàng đã bị ma đè.

Nàng còn tỉnh táo nhưng không thể cử động được, nằm trên giường cứng đờ không mở mắt ra được, chỉ có thể nhắm mắt chờ làn sóng ma quái đè lên.

Khi nàng có thể mở mắt cử động tay chân, nàng phát hiện một người đang đè lên mình.

Thủ phạm gây ra đang nằm trên người nàng, đầu vùi vào vai nàng.

Nàng cảm thấy vai mình hơi ướt.

Mới sáng sớm, Trương Nhất Linh đã nằm ở trên người nàng, vậy tại sao cô khóc?

Tống Liu không biết chuyện gì đang xảy ra, cho nên nàng chỉ có thể choàng tay qua vai cô, vỗ nhẹ vào lưng cô.

Tống Liu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Giọng nói của Trương Nhất Lịn vọng ra từ vai nàng, cô nói: "Chị mơ thấy em đã chết."

Tống Liu mỉm cười.

Khi Trương Nhất Linh nghe thấy tiếng cười của nàng, đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi vai nàng, nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt đỏ hoe, trên lông mi còn có giọt lệ.

Thật là đáng yêu.

Tống Liu dửng dưng nói: "Con người rồi ai cũng phải chết".

Trương Nhất Linh nói: "Chị nằm mơ thấy hai chúng ta không gặp nhau, sau đó chị thấy em cuối cùng tự sát."

“Tự sát?” Tống Liu nói, “Như một việc em sẽ làm”.

Trương Nhất Linh lại nhìn nàng chằm chằm: "... em!"

Tống Liu ôm cô để cô nằm sấp thoải mái hơn: "Nếu như không gặp chị, với tính tình của em, tương lai em thật sự có thể sẽ tự sát."

“Nhưng ông trời vẫn cho em gặp chị.” Tống Liu nói: “Vậy thì chị phải sống tốt, em chết rồi chị phải làm sao bây giờ?"

Khi nói lời như vậy người này thực sự không đỏ mặt chút nào.

Trương Nhất Linh trèo xuống khỏi nàng, thầm muốn mặc quần áo.

Vẫn còn việc phải làm ở Linh Long. Mới sáng sớm, cô nằm ở đây hẳn sẽ muộn.

Tống Liu không để cô chạy trốn như thế này, nàng đưa tay móc cổ áo sau của bộ đồ ngủ của cô, chỉ cần chạm nhẹ, Trương Nhất Linh đã mất cảnh giác, bị nàng kéo ngã nằm xuống giường.

Trương Nhất Linh: "..."

Tống Liu nhân cơ hội lăn qua đè cô xuống giường.

Hàng cúc của bộ đồ ngủ của Trương Nhất Linh được cởi ra, du͙ƈ vọиɠ của nàng không bị lộ ra ngoài, mùi cơ thể của cô như hương thơm mùi sữa.

Hơi thở của Tống Liu ngưng trệ, nàng cúi đầu cắn vào bộ ngực lộ ra ngoài của cô.

Trương Nhất Linh hít một hơi, toàn thân cô rung lên khi bị cắn, một dấu răng rõ ràng xuất hiện trên ngực.

“Tống Liu!” Trương Nhất Linh gục xuống, “Em là cẩu à?"

Tống Liu cười ranh mãnh vươn tay cởi cúc áo của cô: "Sáng nay không đi làm đúng không?"

Trương Nhất Linh: "..."

Cô đã không đến công ty vài ngày trong tháng này, OK?!

Trương Nhất Linh chỉ muốn lặng lẽ che mặt.

Quên đi, không đi làm thì không đi làm.

.

Trương Nhất Linh không biết Tống Liu đã trải qua những gì khi còn nhỏ, nhưng do nhiều năm làm nghề sát thủ và những vết thương do vụ nổ năm xưa, các khớp tay chân của nàng sẽ bị đau mỗi khi trời lạnh.

Đang là mùa đông.

Máy sưởi mà không lạnh, nhưng cơn đau thấu xương thì không thể nào chống lại được.

Ngay khi Tống Liu trở về nhà từ bên ngoài, nàng đã bị Trương Nhất Linh đẩy lên giường.

... Không phải chuyện không biết xấu hổ, cũng đừng suy nghĩ nhiều.

Tống Liu đang nằm trên giường, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Trên bàn đầu giường có một lọ thuốc tinh dầu, hai tay Trương Nhất Linh tẩm tinh dầu, cô kéo cánh tay nàng xoa bóp khuỷu tay.

Tống Liu thoải mái thở dài vùi đầu vào gối.

Nàng nằm trên giường bất động như đang ngủ.

Ánh sáng màu ấm ở đầu giường chiếu vào người nàng, phủ lên cơ thể nàng một ánh sáng vàng lơ lửng.

Lần đầu tiên Trương Nhất Linh nhận ra Tống Liu vết sẹo của nàng lớn như vậy.

Trương Nhất Linh vẫn tiếp tục, lòng trở nên nặng nề hơn một chút. Tống Liu khẽ khịt mũi, nhưng không thể hiện quá nhiều.

Trương Nhất Linh hỏi: "Có đau không?"

Tống Liu muốn nói không đau, nhưng đột nhiên nàng thấy nhức nhối trong xương.

Nàng đờ đẫn trong chiếc gối không nói gì.

Trương Nhất Linh thấy nàng như vậy liền biết nàng muốn nói gì, cô cũng thở dài cảm thấy có lỗi với nàng, lực đạo trên tay cô nhẹ nhàng hơn.

Tống Liu ngẩng đầu khỏi gối, quay người lại nói với cô: "Nó luôn như vậy, có xoa thuốc cũng vô dụng."

Trái tim của Trương Nhất Linh còn đau hơn.

Cô ngập ngừng nhẹ nhàng nói: "Em có thể kể cho chị nghe về quá khứ của em không?."

Cô nhớ trước đây Tống Liu đã nói nếu có cơ hội sẽ nói cho cô biết tất cả sự thật.

Mặc dù có lẽ cô đã biết sự thật trước đó là như thế nào, nhưng cô vẫn muốn nghe Tống Liu nói với cô.

Tống Liu quay mặt sang một bên, để lộ nửa khuôn mặt.

Nàng nói, "Chị thực sự muốn nghe?"

Trương Nhất Linh véo cánh tay nàng.

Tống Liu đau đớn, nhưng cười nhẹ.

"Khi còn bé... thật ra nghe không được, khá là cẩu huyết."

"Chúng ta là một tổ chức gϊếŧ người, chúng ta vẫn có thể có tên trong ngành này. Em bị buôn bán vào tổ chức năm tám tuổi, tẩy sạch ký ức trước đây của em, sau đó bắt đầu đào tạo."

"Nhóm trẻ em chết trung bình hai đứa mỗi tháng, cuối cùng thì có ít hơn ba đứa, kể cả em."

Tống Liu cẩn thận nhớ lại khi còn nhỏ "Phương pháp huấn luyện của họ rất thô bạo, chẳng hạn như ném người xuống vực sâu. Hồ sâu không đáy, bên trong còn có cá mập ăn thịt người."

"Em sống được, cũng do một phần là may mắn."

"Sau này khi em mười sáu tuổi, Dung Tử Dương tiếp cận tổ chức của chúng ta và đưa ra một nhiệm vụ."

"Lúc đó, em đúng tuổi. Em mới vượt qua kỳ thi đánh giá. Khi đó, em có thể không đủ dinh dưỡng, chịu nhiều áp lực và không lớn lên được. Tổ chức thấy em phù hợp nên cho em tiếp cận gia đình của chị. "

"Em biết những gì đã xảy ra sau đó, em không muốn làm chị buồn. Nghĩ về điều đó như thể tốt hơn là loại bỏ những rắc rối một lần và mãi mãi, sau đó quay về gϊếŧ bọn chúng."

Tống Liu mỉm cười, "Chị vẫn ổn chứ?"

Trương Nhất Linh xoa lưng cho nàng, khi nghe thấy lời này, tay cô dừng lại một lúc, miệng há ra nhưng không nói được.

Kể từ khi hai người nói về những chuyện trước đây, cô nghe Tống Liu kể lại những chuyện trước đây, nghĩ đến những gì nàng đã phải chịu và tội ác mà nàng đã phải chịu khi còn nhỏ, cô chỉ cảm thấy đau khổ.

Tống Liu mỉm cười: "Chị đau lòng sao?"

Trương Nhất Linh giật giật khóe miệng, dùng tay ấn mạnh: "Câm miệng."

  Tống Liu nói: "Tất cả đã kết thúc, những chuyện trước đây đều đã qua."

"Em đang nghĩ ngay bây giờ em chưa đầy 30 tuổi, em đang bị thương. Công việc của chúng ta là như thế này. Em ăn mòn tuổi trẻ và em sẽ không sống được bao lâu. Em không biết mình có thể ở lại với chị được bao lâu."

Trương Nhất Linh chịu không nổi, ném lọ thuốc tinh dầu trên tay, dù sao trên tay vẫn còn dính đầy tinh dầu nên vẫn còn nồng nặc mùi tinh dầu, cô cởi dép bò lên giường.

Lúc đầu Tống Liu không mặc quần áo, đã bị Trương Nhất Linh kéo, ngay cả chiếc khăn bên dưới cũng rơi ra.

Tống Liu bị cô kéo đến ngồi ở trên giường, Trương Nhất Linh đè lên người nàng, ghé sát vào ngực nàng, nặng nề cắn một cái.

Lực đạo này thực sự hơi mạnh, da đỏ ngầu gần như in dấu răng.

Tống Liu đã chịu quá nhiều thương tích, đau đớn này cũng chẳng là gì, nàng đưa tay ra vuốt tóc Trương Nhất Linh, xoa nhẹ vài cái rồi lại thêm vài cái nữa.

Nàng đang an ủi Trương Nhất Linh.

Trương Nhất Linh im lặng, cắn xong nhẹ nhàng liếm vết thương cho nàng.

Đầu lưỡi lướt qua, một ngọn lửa được nhóm lên.

Mắt Tống Liu tối sầm lại, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.

Sau nụ hôn, Trương Nhất Linh bất ngờ nói: "Chị sẽ luôn ở bên em."

Tống Liu đưa tay lên che mắt cô, lòng bàn tay nàng hơi ướt.

Tống Liu mỉm cười, sau đó che môi.

"Được."

(3)

Hiếm khi gia đình họ tổng vệ sinh.

Ban đầu, công việc trong nhà do dì Mã dọn dẹp, nhưng con dâu của bà đang mang thai và sắp có con. Dì Mã đã nghỉ phép để chăm sóc con dâu. Khi bà trở lại, ngôi nhà đang hỗn loạn.

Tống Liu mới đây cũng đã chọn được kịch bản phim " Đả nữ". Nổi tiếng là nàng gác kiếm ở nhà chăm sóc gia đình, nhưng thực chất Trương Nhất Linh lại giục cô nhận.

Trương Nhất Linh suy nghĩ một chút, cảm thấy Tống Liu vẫn nên làm việc, dù sao nếu nàng muốn nhận kịch bản, rất nhiều kịch bản sẽ được chuyển trực tiếp tới cửa nhà cô.

Tống Liu không có ở đó, Lâm Chí Tuấn gần đây cũng đang đóng phim, Trương gia còn không có việc.

Khi dì Mã bước vào nhà, bà bị sốc bởi mức độ hỗn loạn của căn nhà, cho nên bà quyết định dọn dẹp.

Tống Liu và Trương Nhất Linh đến giúp đỡ. Khi Tống Liu đang thu dọn phòng học, nàng giở ra một cuốn sổ quen thuộc.

Cuốn sổ bị chôn vùi dưới đống sách cũ mà nàng đã đọc khi còn học cao trung, có một lớp bụi dày trên đó.

Tống Liu trông rất quen, nhưng không thể nhớ cuốn sổ này là gì.

Trương Nhất Linh ban đầu đang dọn dẹp phòng khách, nhưng cô sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng nên không thể có kỹ năng dọn dẹp này. Cô bị dì Mã đuổi ra khỏi phòng khách bằng một cây chổi. Tống Liu ngồi xổm bên đống sách cũ, dường như đang lật xem thứ gì đó.

Cô tò mò nghiêng người: "Cái gì vậy?"

Tống Liu lấy giẻ lau bìa cuốn sổ, lật sang trang đầu tiên.

Trên trang tiêu đề, ba chữ "Tống Liu" được viết bằng mực, nét chữ sạch đẹp, lật trang tiếp theo, thấy trên đó có rất nhiều con số.

Những con số dày đặc, kèm theo danh sách tài khoản, rõ ràng là một cuốn sổ sách kế toán.

Trương Nhất Linh thốt lên một câu hỏi: "... Hả? Đây là cái gì?"

Tống Liu nhớ lại.

Đây là sổ tài khoản mà nàng đã sử dụng khi mới vào Trương gia.

Tài khoản nợ Trương gia.

Trương Nhất Linh đã đọc nó sau khi xem nó trong một thời gian dài. Cô trêu chọc: "Em trước kia nhớ tới loại chuyện này, sau này có muốn trả lại tiền cho chị không?"

Tống Liu nói: "Thực ra không phải vậy. Lúc đó em đặt cuốn sổ này ở một vị trí rất hiển nhiên, chỉ chờ chị lật lại, để em diễn dáng vẻ tội nghiệp mất ba mẹ. Chị sẽ tin em hơn. "

Trương Nhất Linh: "..."

Làm sao người này trung thực như vậy? Không thể bịa ra lý do để dỗ dành cô sao?

Tống Liu đóng cuốn sổ lại, đặt nó trở lại chồng sách cũ. Nàng nói, "Tuy nhiên, số tiền em nợ chị thực sự vẫn chưa trả."

Trương Nhất Linh lạnh lùng nói: "Ừ, vài năm nữa chị sẽ cho vay nặng lãi."

Tống Liu cười, nói: "Vậy thì em có thể không đủ khả năng".

Trương Nhất Linh hiểu ý nàng, mỉm cười, choàng tay qua cổ nàng, trước khi đặt môi lên, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì em sẽ trả cả đời."

Còn việc nhà đã bị hai người quên sạch?

Không quan trọng, không quan trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play