Vấn đề cuối cùng đã được giải quyết bằng cách Dung Nhã Thi gọi điện chất vấn người giới thiệu buổi xem mắt.

Trương Nhất Linh không nghĩ đó là chuyện gì to tát, chuyện xem mắt ai cũng không quan trọng, nếu gặp được người có thể kết hôn thì kết hôn cũng không có gì to tát. Cô từ lâu đã không còn hứng thú với những thứ như tình yêu, cô nghĩ rất khó để yêu một người trong cuộc đời này, dù đó là nam hay nữ, người duy nhất khiến cô cảm động đã rời khỏi trái tim cô. Cô không muốn vướng bận quá nhiều nữa, cho nên kết hôn hay không không quan trọng.

Nếu có thể tốt cho sự phát triển Trương gia, cô cũng có thể kết hôn với một nam nhân đồng tính. Nếu bên kia có người thích, cô chỉ muốn một người chồng trên danh nghĩa, thành thật mà nói cô cũng thoải mái.

Trương Nhất Linh đã xem mắt vài lần sau đó, có một người thích hợp, tên là Tề Cảnh. Lần đầu tiên cô nhìn thấy Tề Cảnh là ở một buổi tiệc chiêu đãi cao cấp. Hôm đó cô đã uống một chút, Tề Cảnh đã giúp cô từ chối một vài người đàn ông có ác ý, cuối cùng đưa cô vào xe của Trương Nhân. Sau đó, họ gặp nhau trong quán cà phê ở buổi xem mắt. Đi ăn vài lần, lần nào cũng nói chuyện vui vẻ.

Trương Nhất Linh không cảm thấy động lòng nhiều với Tè Cảnh, nhưng anh ta thực sự là một đối tác hôn nhân rất tốt.

Tính tình hiền lành, chu đáo, hiếu thuận, có chí tiến thủ, gia cảnh tốt, tuy không sánh được với Trương gia nhưng Tề gia có một vị trí nhất định trong giới thượng lưu của thành phố B. Ở một mức độ nào đó, có thể coi là xứng đôi vừa lứa. Đúng, Tề Cảnh rất thích cô.

Anh đối xử với cô rất tốt, sau này hai người kết hôn sinh con, hẳn sẽ rất vui vẻ.

Như vậy là đủ.

Cô có thể chấp nhận hầu hết mọi thứ trên đời, hợp hay không hợp, cô có thể hiểu. Nhưng chỉ không muốn chấp nhận Tống Liu một lần nữa.

Tống Liu không bao giờ xuất hiện trước mặt cô để làm phiền cô kể từ khi nàng xuất hiện trong buổi xem mắt đó. Nhưng sau khi "Nỗi đau của núi và biển" gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi trên Internet, nàng đã không đưa ra bất kỳ bình luận nào. Nàng dường như không muốn đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho vấn đề này, cũng không có nghĩa vụ phải giải thích nó với công chúng.

Sau khi ngày càng có nhiều người chụp lại hình ảnh của nàng ở nhiều nơi khác nhau và gây ra hàng loạt cuộc bao vây, công chúng xác nhận nàng đã trở về Trung Quốc.

Hầu hết người hâm mộ của Tống Liu đều khóc vỡ òa vì suиɠ sướиɠ, nếu có người hâm mộ thì sẽ có anti. Những anti cũng mang ra để chế giễu nói Tống Liu thực sự đã giảm sút đến mức dựa vào sự trở lại để thổi phồng.

Tống Liu chưa bao giờ nói gì.

·

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hàng năm, Tề Cảnh mời Trương Nhất Linh đi ăn tối, cô sẵn sàng nhận lời. Sau bữa ăn, anh đưa cô trở lại Trương gia.

Tề Cảnh lái xe đến Trương gia đón cô vào đầu bữa ăn. Khi đã ăn xong thì đưa cô trở về. Hai người chào tạm biệt nhau trước biệt thự Trương gia. Trước khi đi, Tề Cảnh cười nhẹ.

Kiểu tán tỉnh vừa phải ở giai đoạn này của mối quan hệ thực sự không phải là một sự cường điệu.

Trương Nhất Linh suy nghĩ một lúc, cúi người xuống, môi chạm nhẹ vào mặt anh.

Nụ cười trên mặt Tề Cảnh càng sâu, sau khi hai người tạm biệt, Trương Nhất Linh nhìn chiếc xe rời đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mặc dù cô hôn về mặt nghi thức, nhưng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Trương Nhất Linh chắc chắn không còn nhìn thấy xe của Tề Cảnh, quay đầu muốn vào nhà, nhìn lại thì thấy ai đó đang đứng ở cửa, cô sững sờ một lúc.

Tống Liu tựa vào cửa nhà cô, không biết nàng đến từ lúc nào, có lẽ nàng đã đứng ở cửa từ nãy giờ, cô vừa chào tạm biệt Tề Cảnh cũng không thấy có người đứng ở cửa.

Không biết nàng đã đứng đó bao lâu, đang là mùa đông lạnh giá, nàng mặc một chiếc áo khoác dài màu đen tuyền, quấn một chiếc khăn len mềm dài một mét. Cả người như được bọc trong một chiếc áo khoác dày, gần như dày đến mức có thể, nửa khuôn mặt vùi vào trong khăn, lộ ra một đôi mắt lạnh lùng.

Nàng đút tay vào túi, để lộ một chút cổ tay qua các khớp áo.

Ánh mắt của Trương Nhất Linh bất giác nhìn vào phần cổ tay nhỏ bé đó, những mạch máu xanh lam đặc biệt rõ ràng. Thậm chí cô có thể cảm nhận được dòng máu đang ùng ục chảy trong những mạch máu đó.

Cô cảm thấy Tống Liu sợ lạnh.

Nàng trước đây không như vậy.

Dù là mùa đông trước đây nàng cũng không quấn lấy bản thân như thế này. Dường như nàng không bao giờ sợ lạnh, trong suốt 6 năm chung sống, Tống Liu luôn chỉ mặc một chiếc áo khoác mùa đông. Nàng thậm chí còn cởϊ áσ khoác khi chạy bộ buổi sáng... Nàng không bao giờ sợ lạnh.

Trương Nhất Linh không biết tại sao mình lại nhớ rõ như vậy.

Những thứ mà cô rõ ràng cảm thấy mình đã quên, hết cảnh này đến cảnh khác hiện ra trước mặt cô, thậm chí là những chi tiết nhỏ bé, tương phản quá khứ và hiện tại một cách tàn nhẫn.

Trương Nhất Linh lùi lại hai bước mà không để lại dấu vết.

Tống Liu vẫn vô cảm, cảm xúc của nàng không bao giờ bộc lộ quá nhiều ngoại trừ trước mặt cô. Nàng có thể cười hoặc có thể không cười. Chiếc khăn che kín nửa khuôn mặt khiến cô không thể nhìn rõ biểu cảm của nàng.

Cô không thể không lùi lại hai bước.

Tống Liu dường như bị tổn thương, có một chút cô đơn trong mắt nàng, nhưng chút cô đơn đó lộ ra vừa phải, không hơn không kém, không đột ngột, sẽ không làm cho Trương Nhất Linh cảm thấy khó xử.

Trương Nhất Linh không thể không nhắc nhở bản thân cô nên nghĩ về danh tính của người trước mặt. Sau đó nghĩ về danh tính của nàng, cô không nên thể hiện quá nhiều.

Lúc này, cô nghĩ đến một câu hỏi.

Trương Nhất Linh nói: "Sao em lại ở đây?"

Tống Liu còn chưa trả lời, đột nhiên một người xuất hiện từ phía sau nàng, ló đầu ra, cười rạng rỡ nhìn cô.

"Surprise!!!!!"

Trương Nhất Linh: "..."

Người ló đầu ra là một anh chàng ngoại quốc với đôi mắt xanh. Trương Nhất Linh cẩn thận xác định đó là em trai của Tống Liu, nhưng không biết cậu ta đến từ đâu.

Tại sao họ ở đây?

Chờ đã, nếu Tống Liu và em trai nàng ở đây, thì...

Chắc chắn, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, các bậc cha mẹ đang ngồi tán gẫu trong phòng khách đều chạy ra xem chuyện gì đang xảy ra.

Trông Dung Nhã Thi rất hạnh phúc, bà dắt một người phụ nữ lạ nhìn cô.

"Tống Liu, bây giờ sức khỏe con không được tốt, đã bảo con vào nhà chờ rồi. Không biết khi nào Nhất Linh về nhà con lại đứng ở cửa đợi. Lỡ bị cảm thì phải làm sao? Vào đi rồi Nhất Linh sẽ vào sau."

Trương Nhất Linh hơi sững sờ trước ba người đột nhiên xuất hiện trong nhà cô.

Người phụ nữ xa lạ ngồi cạnh Dung Nhã Thi ăn mặc rất chỉnh chu, bà ấy rất xinh đẹp, gần như là người phụ nữ đẹp nhất mà Trương Nhất Linh từng thấy trong đời. Nhìn bà không còn quá trẻ nữa, nhưng từ khuôn mặt đó vẫn khiến người ta phải khao khát vì phong thái trẻ trung của bà.

Người đàn ông trung niên ngồi cạnh Trương Minh là người nước ngoài tóc vàng. Trương Nhất Linh nhìn ông rồi nhìn sang em trai Tống Liu đang ngồi cạnh nàng, dễ dàng nhận ra những người này là ai.

Hai người này là cha mẹ ruột của Tống Liu.

Họ tìm thấy con gái mất tích nhiều năm, tình cờ cùng Tống Liu đến Trung Quốc nên liên lạc với Trương gia để bày tỏ lòng biết ơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play