Tống Liu trở lại trường. Việc đóng phim trong kỳ nghỉ đông không ảnh hưởng đến nàng. Mặc dù các bạn trong lớp đều rất tò mò, không ai dám hỏi, nhưng Lâm Sang Ngư vốn dĩ nhiệt tình cũng không hỏi gì. Cô thờ ơ, như khép mình lại, chẳng màng đến chuyện gì. Cô ngày càng im lặng hơn.
Thời gian này, Lưu Nguyệt ở trường ngày càng ít lại.
Hai người từng không thể tách rời giờ chỉ còn lại bóng lưng cô độc, bạn bè của Lâm Sang Ngư mặc dù lo lắng cũng không hỏi được lý do.
Cho đến khi Lâm Sang Ngư cùng Tống Liu tán gẫu về chuyến du xuân.
"Cậu có đi cắm trại du xuân không?"
Tống Liu nhướng mày, có chút ngạc nhiên.
Nàng chưa kịp nói, Lâm Sang Ngư đã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tống Liu, trong mắt hiện lên một tia lo lắng nặng nề, làm cho Tống Liu có chút không thể từ chối.
"Cậu có thể đi không?"
Tống Liu: "Tại sao?"
Lâm Sang Ngư dừng lại: "Tôi nghe người khác nói Lưu Nguyệt cũng sẽ đi, tôi..."
Tống Liu đã hiểu.
Giữa Lâm Sang Ngư và Lưu Nguyệt có một bầu không khí kỳ lạ khó tả.
Nàng không biết bắt đầu từ khi nào. Lâm Sang Ngư không nói, nhưng mọi người xung quanh đều có thể cảm nhận được điều đó. Ngay cả trong sinh nhật lần thứ mười tám của Lâm Sang Ngư, Lưu Nguyệt cũng không xuất hiện, chuyện đó khiến mọi người cảm thấy ở hai người đã xảy ra vấn đề.
Có vẻ như vấn đề này đã không còn quá lớn nữa, vì Lâm Sang Ngư không muốn một mình đối mặt với Lưu Nguyệt.
Tống Liu cho cô cảm giác an toàn.
Nàng không hỏi bất cứ điều gì, nàng không muốn đoán, không tò mò về những gì đã xảy ra giữa họ, cũng sẽ không nghi ngờ người khác.
Tống Liu gật đầu: "Được."
Dù vẫn không nói lý do tại sao nhưng Tống Liu vẫn đồng ý.
- --------
"Cắm trại du xuân?"
"Vâng."
"Khi nào đi?"
"Thứ bảy."
Trương Nhất Linh đang thay quần áo trong phòng. Hôm nay cô sẽ đi công tác. Kể từ khi trở thành lãnh đạo của Linh Long, đi làm đầu tắt mặt tối. Hôm nay, thay mặt cho Linh Long, cô sẽ đến thành phố C để thảo luận về vấn đề của bộ phim mới với các nhà đầu tư ở đó. Nhà đầu tư muốn đưa một nữ chính vào, nhưng cô đã có cân nhắc riêng cho bộ phim. Nữ chính không được nhường người khác.
Hành lý đã được đóng gói từ lâu, đã được đặt trên sàn trước cửa. Trương Nhất Linh quay lưng về phía nàng vừa mặc áo khoác, nghe Tống Liu xong liền quay đầu.
Cô lôi trong tủ ra một bộ quần áo, Tống Liu nhìn vòng eo tuyệt đẹp của cô, rãnh tối mờ giữa ngực, nàng do dự một lúc rồi dời ánh mắt đi.
"Lớp tổ chức hay toàn trường? Có giáo viên dẫn đoàn không? Đi đâu?"
Trương Nhất Linh không để ý đến ánh mắt của nàng, nên tự nhiên thay đồ bằng vải dệt kim ấm áp. Ở thành phố C trời hơi lạnh. Bây giờ cô nên mặc thêm quần áo, nếu không sẽ chết cóng khi xuống máy bay.
Thành phố B có những dấu hiệu mờ nhạt của mùa xuân.
Tống Liu nói: "Lớp tổ chức, giáo viên chủ nhiệm sẽ đi theo, đến Thanh Sơn cắm trại vào buổi tối. Sáng hôm sau sẽ quay lại sớm."
Trương Nhất Linh ậm ừ nói: "Nếu không phải tuần này chị đi công tác thì chị đã đi cùng em rồi. Thanh Sơn cũng không xa, em đi vui vẻ nhé."
Trương Nhất Linh đến thành phố C, đến tuần sau mới về.
Cô sờ tóc nàng, nói vài câu rồi định kéo vali ra ngoài. Tống Liu vẫn đứng đó, không nhúc nhích mà nhìn cô chăm chú.
Trương Nhất Linh thở dài, đặt vali sang một bên, dùng một tay móc cổ nàng, ngẩng đầu hôn lên môi nàng.
"Tuần sau chị sẽ về".
Nụ hôn tạm biệt.
Cho đến khi có tiếng người nói chuyện bên ngoài, có lẽ là Trương Nhất Linh đang nói chuyện với Dung Nhã Thi. Rồi tiếng nói từ từ đi xa.
Tống Liu dựa vào tường, chạm vào khóe môi.
Trong khoảng thời gian này, hai người ở bên nhau, ngoài mặt rất ôn hòa.
Chính xác mà nói, chỉ có Trương Nhất Linh là tự nhiên.
Dì Mã chuẩn bị cho nàng rất nhiều thức ăn, bà gói thức ăn thành một túi nhỏ. Thanh Sơn là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở thành phố B. Vào mùa xuân, có rất nhiều người đến đây du lịch. Thanh Sơn đã được phát triển từ lâu, cư dân địa phương trên núi sẽ cung cấp chỗ ở cho khách du lịch qua đêm. Đồng thời cho thuê lều và dụng cụ nướng thịt.
Cho nên, hầu hết mọi người trong lớp chỉ cần chuẩn bị một số đồ ăn, lều trại và dụng cụ nướng thịt để dùng qua đêm đã được bố trí riêng. Sau đó người dân địa phương trên núi sẽ đến lấy.
Ồn ào là điều khó tránh khỏi.
Tống Liu và Lâm Sang Ngư ngồi cùng nhau. Tống Liu nhắm mắt nghỉ ngơi, trong khi Lâm Sang Ngư cứ nhìn chằm chằm vào Lưu Nguyệt đang ngồi ba hàng trước mặt họ.
Tống Liu khẽ mở mắt, nhìn Lâm Sang Ngư đang im lặng ngồi bên cạnh, rồi lại nhắm mắt.
Ngồi bên cạnh Lưu Nguyệt là Dư Kiến, thành viên ủy ban học tập của lớp, rất xuất sắc, có gia cảnh vượt trội, lại có cái đầu tốt. Lúc này cậu đang nói chuyện với Lưu Nguyệt. Làn gió xuân dịu dàng hơn làn gió lồng lộng bay ngoài cửa sổ.
Điều quan trọng nhất là đôi mắt đó không thể đánh lừa được mọi người.
Lưu Nguyệt nhìn Dư Kiến, không hề chuyển mắt, một đường vòng cung nhỏ hình thành ở cuối mắt, hai mắt giãn ra.
Thậm chí nàng còn trang điểm một chút, điều này che đi khí chất tri thức ban đầu của nàng, để lộ ra một loại vẻ đẹp nữ tính giống như Lưu Kiều.
Khi đó mới có thể nói Lưu Kiều và Lưu Nguyệt thực sự là chị em ruột.
Trong nhiều năm như vậy, Lâm Sang Ngư quá hiểu Lưu Nguyệt.
Khi nàng quan tâm đến một người đặc biệt, nàng sẽ trang điểm nhẹ một chút.
Nhưng thực ra Lưu Nguyệt không thích lớp trang điểm trên mặt.
Không biết từ lúc nào Tống Liu đã mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Đừng nhìn, sẽ không có kết quả khác."
Lâm Sang Ngư quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt có chút mất mát.
Một lúc sau, cô nhẹ nhàng nói: "Tôi đã sớm nghĩ mình sẽ tách khỏi với cậu ấy."
"Tôi không có linh cảm mạnh mẽ như vậy khi cha mẹ cậu ấy ly hôn. Nhưng lần này, cậu ấy thực sự muốn tách khỏi tôi."
Tống Liu nhìn Lưu Nguyệt, xét về mọi mặt, Dư Kiến là một người tốt để yêu.
Cậu là người hiền lành, chu đáo, xuất thân từ gia đình tốt, học hành tử tế, không có gì có thể tìm ra lỗi. Điều quan trọng nhất là ánh mắt của Dư Kiến giống với Lưu Nguyệt.
Đó là một sự nhu tình không hề giả dối.
Tống Liu không nói.
Trên thực tế, có nói gì cũng vô ích.
Lâm Sang Ngư và nàng là cùng một người, nhưng Lưu Nguyệt thì không.
Thanh Sơn nằm ở ngoại ô thành phố B, một màu xanh thuần khiết hiếm có ở ngoại ô thành phố.
Nó chưa được phát triển quá mức, cư dân địa phương sống trên núi phần lớn là khách du lịch đến từ thành phố B. Nó không nổi tiếng trong cả nước, ngoài ra vào đầu xuân, lượng khách cũng không quá nhiều.
Lão sư Từ dẫn một nhóm học sinh đứng dưới chân núi, núi không cao, độ cao hơn 700 mét, sau khi leo lên đỉnh núi có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố B. Về đêm, có thể nhìn thấy cả bầu trời ban đêm đầy sao.
Sau vài lời chỉ dẫn đơn giản của lão sư Từ, thầy đã dẫn đầu leo
lên, chỉ có hai con đường lên núi, đường đi rất thông thoáng, cuối cùng sẽ đến được khoảng đất trống trên đỉnh núi, lão sư Từ và lớp trưởng chia ra hai đội xuất phát từ hai con đường.
Nói là hai con đường nhưng thật ra không xa nhau, xa xa cũng có thể nghe thấy tiếng reo hò, tiếng cười nói.
Lưu Nguyệt và Dư Kiến đi đến đội do lão sư Từ dẫn đầu, trong khi Tống Liu và Lâm Sang Ngư vào đội lớp trưởng.
Đương nhiên, thể lực của Tống Liu không cần phải nói. Lâm Sang Ngư cũng được coi là tốt nhất trong đội, hai người đi trước đội, bước chân nhanh chẳng mấy chốc đã bỏ nhóm lớn phía sau rất xa.
Lâm Sang Ngư đi về phía trước, giọng nói bị bóp nghẹt, Tống Liu đi bên cạnh cô.
Ba giờ chiều, mặt trời dần bị mây che khuất.
Núi có nhiều rừng rậm, con đường lên núi được lát bằng đá, đường ngoằn ngoèo kéo dài đến tận núi, nhìn từ dưới lên không thấy cuối con đường xanh ngắt.
Thường mất khoảng ba tiếng để leo lên đỉnh núi. Lâm Sang Ngư và Tống Liu đang dẫn đầu, đi bộ gần một tiếng, Lâm Sang Ngư hơi mệt nên tìm một tảng đá ngồi một lúc.
Tống Liu cũng dừng lại ngồi bên cạnh, nàng lấy trong cặp ra một bình nước và một ít đồ ăn vặt, hai người thản nhiên ăn.
Lâm Sang Ngư đang cầm một miếng sô cô la lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đầu kia của rừng núi. Ngoài những lời hỏi thăm cần thiết qua đường, dọc đường cô hầu như không nói gì, thật sự không giống với dáng vẻ thường ngày của cô.
Lâm Sang Ngư hoạt bát sôi nổi dường như trở nên trầm mặc trong một tháng ngắn ngủi của kỳ nghỉ đông. Trở nên im lặng, giữa hai lông mày thậm chí có chút ảm đạm.
Không phải là không có ai yêu cầu khai sáng cho cô, mà là người thực sự có thể khai sáng cho cô đã đi trên con đường mà cô không thể nhìn thấy, càng ngày càng xa cô.
Lâm Sang Ngư quay đầu lại: "Cậu với Trương Nhất Linh là một đôi?"
Có lẽ loại người này có khả năng phân biệt đồng loại.
Tống Liu gật đầu, sau đó lắc đầu, không có gì phải giấu diếm, nàng rất thẳng thắn nói: "Không phải lúc này."
Có nghĩa là sẽ có một ngày thành một đôi.
Lâm Sang Ngư cười nhẹ: "Tôi thực ghen tị với cậu."
Trên đời đâu có tình yêu như vậy.
Với bao nhiêu ẩn dưới cái kết tưởng như có hậu, mấy ai biết rằng cô vẫn còn tồn tại?
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra Lưu Nguyệt và Dư Kiến đã đến với nhau. Thậm chí cả lớp đều biết. Cả Lưu Nguyệt và Dư Kiến đều là học sinh giỏi với điểm số xuất sắc, có vẻ như chuyện của họ không ảnh hưởng đến việc học của nhau. Lão sư Từ, hiệu trưởng, cũng chấp thuận.
Hai người tốt chắc sẽ không gây ra chuyện xấu với nhau.
Thậm chí ở một khía cạnh nào đó, đó là một chuyện tốt.
Lâm Sang Ngư mím môi dưới nhìn xa xăm, như không nhìn thấy gì.
"Nhìn xem, nếu cậu ấy có cảm giác với tôi dù chỉ một chút, thì tôi và cậu ấy đã ở bên nhau từ lâu rồi."
"Cậu ấy rất giỏi chăm sóc người khác. Khi quan tâm đến cậu, cậu sẽ cảm thấy cả thế giới ở trước mắt mình."
"Khi đó cậu sẽ nghĩ cậu đã trở thành trung tâm thế giới của cậu ấy. Cậu thậm chí sẽ tiếp tục ảo tưởng như vậy suốt đời."
"Nhưng không phải như vậy."
"Chưa bao giờ như thế."
"Tôi biết cậu ấy được gần bảy tám năm, đúng không? Tôi không muốn quên."
"Tôi muốn nói cậu ấy vô tâm, nhưng tôi không thể trách cậu ấy một chút nào."
"... Cậu ấy rất tốt."
Trên thực tế, Lưu Nguyệt không hề xa lánh Lâm Sang Ngư. Nàng có thể sống cuộc sống của mình như những gì nên làm, nhưng người cùng đi học và đi ăn đã được đổi từ cô thành Dư Kiến. Thực tế thì không có gì cả. Họ đều yêu nhau. Mọi thứ dường như vẫn ổn.
Nàng chỉ chuyển trọng tâm cuộc sống của mình sang bạn trai.
Tất cả thứ này là dễ hiểu. Ai có thể đổ lỗi cho nàng?
Nhưng Lâm Sang Ngư chỉ cảm thấy không đúng, mọi thứ đều không ổn.
“Tống Liu.” Lâm Sang Ngư suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Nếu Trương Nhất Linh thích người khác, cậu sẽ làm gì?"
Câu hỏi này giống hệt như câu hỏi của Trương Nhất Linh tối hôm đó.
Tống Liu chưa kịp trả lời, Lâm Sang Ngư đã tự giễu cười: "Làm sao tôi có thể so sánh với cậu được, ít nhất Trương Nhất Linh thích cậu"
Có một tiếng động nhỏ trên con đường đá phía sau. Có vẻ như đội đã đuổi kịp.
Một lúc sau, bóng dáng của lão sư Từ xuất hiện.
Lão sư Từ từ xa nhìn thấy hai người họ, liền chào hỏi: "Mới đi được 1/3 đoạn đường, nhanh lên, trời tối sẽ khó đi lắm."
Lâm Sang Ngư thu dọn đồ đạc đứng dậy, Tống Liu cũng đứng dậy theo.
"Nếu là tôi, tôi sẽ không làm gì cả."
Lâm Sang Ngư ngẩng đầu lên, Tống Liu đã đi tới trước mặt cô, nàng quay lưng lại với lão sư Từ.
"Cậu không phải muốn làm gì sao?"
Nàng không phải thánh nữ không có cảm xúc, đương nhiên sẽ ghen tị không cam lòng.
Nhưng cuối cùng thì Tống Liu cũng lắc đầu, không nói gì tiếp tục đi.
Vào lúc đội do Lão sư Từ và đội Lớp trưởng gặp nhau trên đỉnh núi đã gần sáu giờ.
Đầu xuân sắc trời sớm tối còn chưa đuổi kịp hoàng hôn, lúc này mặt trời đã lặn, màn đêm dần nhuộm một màu xanh thẳm mênh mông. Càng nhìn lên, màu lam sẫm dần dần lắng xuống. Đó là một màu đen sâu và tối, có thể nhìn thấy một vài ngôi sao sáng lấm tấm trên bầu trời đêm đen.
Sau khi các học sinh tập hợp, Lão sư Từ đếm số người như thường lệ.
Hai người mất tích.
Học sinh bắt đầu náo loạn, lớp trưởng hoảng sợ. Trưởng nhóm thường dẫn đầu, học sinh phía sau đương nhiên sẽ quan tâm lẫn nhau, nhưng trong lớp lại thiếu đi hai người, ở nơi tăm tối này thật sự là đáng sợ.
Có người hét lên: "Không thấy Lưu Nguyệt với Dư Kiến!"
Bạn học đi phía sau nói: "Tôi nhìn thấy Lưu Nguyệt và Dư Kiến đang ở cuối. Nghĩ họ ở trong thế giới hai người, cho nên tôi mặc kệ".
"Đúng, đúng với tôi, tôi nhìn thấy hai người họ nghỉ ngơi ở ven đường, đi ngang qua chào hỏi."
Học sinh vội vàng bàn tán, sắc trời càng ngày càng tối, không bao lâu nữa sẽ tối.
Cư dân địa phương đã đốt lửa trại ở bãi đất trống trên đỉnh núi, giá thịt nướng đã được dựng lên, nhưng không ai có tâm trạng vui chơi.
Lão sư Từ ra lệnh: "Học sinh nữ lên đỉnh núi giúp dựng lều. Đừng chạy lung tung. Học sinh nam chia ra từng nhóm, vài em theo tôi tìm hai người họ".
Lão sư Từ nhanh chóng đưa một vài người theo, phân phát đèn pin, quay lại chỗ cũ theo từng bước.
Các cô gái ở trên đỉnh núi đều lo lắng, khẽ nói chuyện trong khi dựng lều, nhưng sắc mặt Lâm Sang Ngư đã tái mét.
Tay cô lúc nào cũng run rẩy, khó mà nắm được dây của lều, cuối cùng không giữ được nữa, ngồi xổm xuống, bịt miệng lại.
Tống Liu biết cô đang khóc.
Con đường lên dốc từ núi Thanh Sơn rất dễ nhận ra, chỉ cần bạn không đi chệch khỏi phiến đá, chắc chắn có thể đi bộ lên đỉnh núi, nhưng nếu tò mò muốn chơi trong rừng, bạn có thể không thể ra ngoài.
Chỉ có hai con đường lên núi, rừng ở Thanh Sơn rộng lớn, cư dân địa phương sẽ đi săn thỏ và gà lôi. Mặc dù không có dã thú lớn, nhưng trời đã vào xuân, côn trùng và rắn chui ra từ lỗ. Những con rắn ở đây không dễ đối phó.
Cảm xúc hối hận gần như quét qua cơ thể Lâm Sang Ngư.
Sẽ tốt nếu cô nhất quyết về cùng một đội với Lưu Nguyệt, sẽ tốt nếu cô không đi đội khác vì tâm trạng rối bời.
Bằng cách này, cô sẽ không rời Lưu Nguyệt, sẽ không biết nàng đang ở đâu, thậm chí không biết nàng hiện tại như thế nào.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nàng gặp một con rắn hoặc giẫm phải bẫy? Liệu Dư Kiến có thể đưa nàng bình an trở lại...
Tống Liu lấy một cái đèn pin chiếu vào mặt cô, thấy cô ngẩng đầu lên liền tắt đèn. Xa xa vẫn có thể nghe thấy tiếng của các cô gái đang bàn luận.
Hai người ở xa lửa trại một chút, hầu như tất cả các lều đều được cột gần lửa trại.
Lâm Sang Ngư đứng dậy, Tống Liu đưa cho cô một chiếc đèn pin khác, ngắn gọn nói: "Chúng ta đi tìm bọn họ."
Tống Liu chưa bao giờ dám làm chuyện gì.
Hai người lợi dụng trời tối không ai để ý, lặng lẽ đi xuống con đường khác.
Rừng cây to lớn bị ánh đèn đen làm cho mù mịt, cho dù có đèn pin vẫn không thấy rõ.
Hai người đi trên con đường lát đá, cho dù có đèn pin chiếu vào, vẫn là tiến sâu có cạn, Tống Liu bước đi khá vững vàng, nhưng Lâm Sang Ngư lại có chút yếu ớt. Cô ngẩng đầu nhìn xuống núi, dưới núi là thành phố B. Từ góc nhìn này, thành phố B dường như được bao phủ bởi đèn neon, rõ ràng trông rất sống động nhưng lại có vẻ vắng vẻ đến vậy.
Tống Liu đỡ cô một tay, Lâm Sang Ngư đứng dậy theo sức của nàng tiếp tục đi xuống.
"Chờ đã! Chính là nó!"
Lâm Sang Ngư đột ngột gọi.
Hai người đến một tảng đá lớn, rải rác có một vài túi đựng đồ ăn nhẹ.
Tống Liu không biết, Lâm Sang Ngư nhận ra đây là những món ăn vặt yêu thích của Lưu Nguyệt. Theo ước tính, họ đang nghỉ ngơi nên tò mò tìm kiếm trong rừng, rồi sẽ quay lại lấy túi. Nếu không, họ sẽ không ném nó ở đây.
Ngay khi ánh sáng của đèn pin lướt qua, cô có thể nhìn thấy một con đường được mở ra bởi đá mà chỉ có thể cho một người đi qua.
Lâm Sang Ngư vội vàng bước vào trong.
Rừng cây tối đen như mực, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu, trong bụi cây tươi tốt có tiếng sột soạt, có chút kỳ quái. Lâm Sang Ngư không quan tâm, cô giơ cao đèn pin bước về phía trước trong khi hét tên Lưu Nguyệt. Ánh sáng của đèn pin đã thu hút hầu hết những con bọ nhỏ bay tới trước mặt, Lâm Sang Ngư đội mũ lên, tiếp tục đi về phía trước.
Ở đây không có thú lớn, nhưng luôn có một số nguy hiểm trong rừng rậm này.
Một tia sáng vụt qua, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người.
"Sang Ngư! Là mình!"
Nhận định của Lâm Sang Ngư là đúng, đi gần mấy trăm mét cũng không thấy đường, những khu vực xung quanh đều giống hệt nhau, Lâm Sang Ngư nhìn quanh cẩn thận liền phát hiện ra một phương hướng, đó là gốc của một cây tương đối lớn. Tiếp theo, cô tìm thấy Lưu Nguyệt và Dư Kiến.
Chân của Dư Kiến bị bẫy thú kẹp chặt, đó là một cái bẫy thú dùng để bắt thỏ và gà lôi, nó không lớn, nhưng lực kẹp rất mạnh nên không thể gãy rời.
Dư Kiến đã ngất đi trong đau đớn, Lưu Nguyệt đang ôm cậu, khuôn mặt của nàng đã sưng lên vì khóc. Trong khi vuốt tóc Dư Kiến, nàng vẫn đang khóc. Giọng nói vừa gọi rõ ràng là đang khóc, Lâm Sang Ngư chạy nhanh vài bước, chạy đến bên cạnh Lưu Nguyệt, ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương của Dư Kiến.
"Mình... mình nói muốn qua đây chơi, Dư Kiến... cậu ấy đưa mình đến đây, sau đó bị thương... Ở đây quá xa để tìm người... Mình không tìm được đường về... …mình……"
Lưu Nguyệt vừa khóc vừa giải thích, Lâm Sang Ngư đã không thấy Lưu Nguyệt khóc nhiều năm như vậy, cô nhíu mày liếc nhìn Dư Kiến đang được nàng ôm chặt.
"Không sao... Đừng khóc."
"Mình... mình thực sự không biết sẽ như thế này... mình rất sợ..."
Lưu Nguyệt vẫn đang nức nở giải thích, nước mắt không ngừng rơi xuống, toàn bộ lòng bàn tay của Lâm Sang Ngư đều ướt đẫm, không ai có thể nhìn ra cô đã khóc trước đó, thậm chí còn cười an ủi.
"Không sao... không sao."
Dư Kiến trong tay nàng được Tống Liu cẩn thận di chuyển đến vị trí thoải mái hơn. Tống Liu lấy điện thoại ra, duỗi tay tìm vị trí có tín hiệu.
Hai tay Lưu Nguyệt cũng phát run, ôm Dư Kiến vẫn đang khóc, vô tình nhìn thấy sau lưng Lâm Sang Ngư có gì đó kỳ quái, liền kêu lên: "Cẩn thận!"
Giữa đám cỏ đang xào xạc, dưới ánh sáng của đèn pin, có thể thấy rõ ràng một con rắn phía sau Lâm Sang Ngư, đang trườn nhanh giữa đám cỏ, bất ngờ xông vào cánh tay Lâm Sang Ngư.
Đột nhiên, một lưỡi dao nhỏ cắm chính xác vào con rắn dài 7 inch.
Quá tối để có thể nhìn thấy mọi thứ.
Cơ thể con rắn điên cuồng vặn vẹo, Lâm Sang Ngư lùi lại mấy bước, nhìn con rắn điên cuồng vặn vẹo, cuối cùng chết, cuộn mình trong bụi cỏ, không có động tĩnh gì.
Còn Tống Liu thì lặng lẽ lau máu từ lưỡi dao. Tay còn lại cầm điện thoại dò tìm tín hiệu như mọi khi, cuối cùng cũng thực hiện được cuộc gọi.
Nàng gọi qua số điện thoại của lão sư Từ, cho biết nàng và Lâm Sang Ngư đã tìm thấy Lưu Nguyệt và Dư Kiến. Sau đó chỉ đường, nói Dư Kiến bị thương, cần liên lạc với bệnh viện càng sớm càng tốt.
Mười phút sau, lão sư Từ vội vã chạy đến cùng mọi người, cư dân địa phương cẩn thận gỡ chiếc kẹp thú trên chân Dư Kiến xuống. Khi Dư Kiến bất tỉnh, Lưu Nguyệt cau mày khịt mũi, ôm chặt lấy cậu, cúi đầu hôn lên trán cậu.
Mọi người đều bàng hoàng, không ai nhắc đến con rắn.
Tốt nhất là không nhắc đến.
Tống Liu lặng lẽ lui về phía cuối đám người, vừa muốn quay người rời đi, lại phát hiện Lâm Sang Ngư cũng đã đi theo nàng ra khỏi đám đông.
Tống Liu nhìn cô: "Hai người bọn họ ước chừng đưa xuống núi, cậu không đi theo bọn họ?"
Lâm Sang Ngư lắc đầu: "Cảm ơn."
Tống Liu: "Không có gì."
Lâm Sang Ngư nói, "Tôi đại khái hiểu tại sao cậu không làm gì."
Tống Liu nhướng mày nhìn cô.
“Tôi vẫn sẽ không phục, tôi ghen tị, muốn chiếm hữu cậu ấy."
"Tôi vẫn thích cậu ấy."
Tống Liu dừng lại: "Tất nhiên."
Dư Kiến và Lưu Nguyệt đã được đưa xuống núi, nhanh chóng đến bệnh viện, những người còn lại vẫn đang ở trên đỉnh núi.
Mặc dù xảy ra chuyện như thế này khiến bầu không khí của mọi người có chút buồn tẻ, nhưng khoảnh khắc lửa trại được đốt cháy, tất cả mọi người đều hoan hô.
Lâm Sang Ngư cụp mắt nhìn cảnh đêm náo nhiệt của thành phố B dưới chân núi. Trong khi Tống Liu cất điện thoại sau khi gửi hai tin nhắn.
Những người cắm trại trên đỉnh núi không chỉ có nhóm học sinh mà còn có một số khách du lịch khác. Ngồi xếp hàng đôi với họ quanh đống lửa trại lớn, trò chuyện vui vẻ.
Tống Liu đang dựa vào một tảng đá lớn, bàn tay của nàng mò mẫm dưới tảng đá, chạm vào một cái lỗ nhỏ nông có thứ gì đó bên trong.
Tống Liu vặn thứ đó ra,
giữ nó trong lòng bàn tay, lặng lẽ liếc nhìn dưới đống lửa.
Đó là một con chip nhỏ.
Tống Liu chỉ nhìn lướt qua, rồi thản nhiên ném thứ đó vào đống lửa trại, nhanh chóng biến mất.
Đôi mắt nàng thâm thúy, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT