Cả đoàn không có kỳ nghỉ nào cho đến trước đêm giao thừa. Tống Liu cuối cùng cũng đã hoàn thành trước kỳ nghỉ hàng năm của đoàn. Cả đoàn ghen tị nhìn Tống Liu và Trương Nhất Linh thu dọn hành lý, chào tạm biệt đoàn.
Chu Cẩm vẫn còn một cảnh quay, sẽ có người khác đến đón.
Trương Nhất Linh và đạo diễn Trần đã trò chuyện cùng nhau. Tính tình Trương Nhất Linh rất tốt và có mối quan hệ tốt với toàn bộ đoàn làm phim. Tống Liu tranh thủ lúc này vào phòng thay đồ xem còn thứ gì không, nhưng lại thấy Lưu Kiều một mình ngồi trên ghế trong phòng thay đồ, nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt. Mãi cho đến khi thấy Tống Liu trong gương, nàng mới hoàn hồn.
Lưu Kiều hơi hoảng hốt, lông mày hiện lên vẻ mất mát không thể che giấu. Nhìn Tống Liu vài lần, thở dài rồi lại nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt.
Tống Liu nhìn quanh các góc của phòng thay đồ, ngoài chiếc áo khoác trên ghế sofa, không còn gì cả.
Lưu Kiều từ trong gương lặng lẽ nhìn chằm chằm Tống Liu, nhìn nàng xoay người trong phòng thay quần áo, ánh mắt có chút phức tạp, lại có chút ghen tị.
Lưu Kiều vẫn nhớ thái độ của Tiếu Đào đối với Tống Liu khi đến ngày đầu tiên.
Nàng thực sự ghen tị với Tống Liu khi mới gia nhập đoàn phim, bởi vì lúc đó Tiếu Đào có chút thú vị với Tống Liu. Mặc dù Tiếu Đào không quá vướng bận với Tống Liu. Sau khi biết thái độ của nàng, hắn cũng không có biểu hiện gì nữa.
Lưu Kiều thích Tiếu Đào đã nhiều năm, thậm chí không thể nhớ chính xác thời gian. Mặc khác, nàng bước vào vòng tròn này để gặp hắn, thậm chí sau khi bước chân vào làng giải trí, khi nghe thấy một vài tin đồn không hay về hắn, bất kể cái giá nào, nàng đều muốn hắn.
Nhưng……
Nghĩ đến đây, Lưu Kiều lại thở dài.
Lưu Kiều trợn tròn mắt, khi định thần lại, nàng nhận ra đôi mắt của mình đã vô tình đảo quanh theo bóng dáng Tống Liu đang thu dọn đồ đạc. Không biết bắt đầu từ khi nào, Tống Liu cứ nhìn nàng qua gương.
Lưu Kiều ho khan một tiếng, có chút xấu hổ.
Mặc dù nàng có chút ghen tị với Tống Liu vì Tiếu Đào, nhưng những người tinh mắt có thể thấy Tống Liu không hề quan tâm đến Tiếu Đào, Lưu Kiều cũng chưa bao giờ thấy Tống Liu ở công ty cũng chưa bao giờ nghe nói. Khi nàng mới gia nhập đoàn, nàng nghĩ nhà đầu tư đã bỏ nữ số ba. Nhưng đạo diễn Trần lại chú ý hơn đến việc tuyển chọn nữ số ba. Cuối cùng nữ diễn viên này đã lâu không được bổ nhiệm.
Tống Liu trông rất ưa nhìn, ưa nhìn hơn những nữ nghệ sĩ mà nàng từng thấy trong giới.
Nhưng sau nửa tháng, bao gồm cả Lưu Kiều, toàn bộ đoàn phim đã khẳng định kỹ năng diễn xuất của Tống Liu.
Nữ nhân này là một diễn viên bẩm sinh.
Hơn nữa, Tống Liu đã gián tiếp trả thù Chu Cẩm cho nàng.
Mặc dù Tống Liu không nói vài lời với người khác ngoại trừ Trương Nhất Linh. Lạnh lùng lãnh đạm, thoạt nhìn cảm thấy không gần gũi, giống như thờ ơ với mọi thứ. Nhưng dù vậy, cả đoàn phim đều rất thích.
Ở Tống Liu có một sức hút lạ thường, ngay cả sự lạnh lùng của nàng cũng có thể khiến người ta bất giác muốn đến gần.
Thật tiếc là con người khác của nàng chỉ xuất hiện với một người duy nhất là Trương Nhất Linh.
Tống Liu nhìn Lưu Kiều từ trong gương, đôi mắt xanh đen của nàng có chút nghi ngờ, nhưng lại kiềm chế lại cầm áo khoác ra ngoài.
“Chờ một chút!” Lưu Kiều vội vàng nói: “Tôi hỏi cô một câu được không?
Tống Liu dừng lại, quay đầu nói: "Chị hỏi."
Lưu Kiều nuốt nước bọt, nghĩ nhất định Tống Liu sẽ tức giận, nhưng vẫn nói: "Tối hôm qua, tôi đến gặp Tiếu Đào để thảo luận sai sót trong kịch bản."
"Tiếu Đào sống cạnh tôi, có một phần cảnh của anh ấy bị sai..." Lưu Kiều nói thêm với lương tâm cắn rứt, thầm muốn xem Tống Liu có phản ứng gì, nhưng thấy Tống Liu không có phản ứng gì cả. Nàng cảm thấy những gì mình nói dường như không rõ ràng, tiếp tục, "Không có ai khác ở đó. Tôi vẫn đang mặc đồ ngủ, cho nên..."
Tống Liu nói: "Tiếu Đào đã không làm gì chị?"
Lưu Kiều đột nhiên ngẩng đầu: "Làm sao cô biết?"
Cả đoàn có thể thấy suy nghĩ của Lưu Kiều về Tiếu Đào khác thường. Khi trang phục của hắn không đủ dày để quay phim, Lưu Kiều chăm chỉ hơn bất cứ ai khác pha một tách trà nóng. Không phải một hai lần đỏ mặt trước mặt hắn. Khi ra khỏi cảnh quay, Lưu Kiều ngồi nhìn chằm chằm vào Tiếu Đào đang quay phim. Nhưng không phải như học hỏi kinh nghiệm của đàn anh. Cả người lại cư xử như một nữ sinh 17 tuổi ngây thơ.
Trong làng giải trí, có thể thấy mọi người ngấm ngầm đồng ý với Tiếu Đào. Đương nhiên, quả thật có rất nhiều nữ nghệ sĩ muốn thu lợi từ hắn. Nhưng người thật sự thích hắn rất hiếm.
Lưu Kiều không biết mất bao lâu mới lấy hết can đảm để tìm Tiếu Đào trao đổi kịch bản, nếu như bọn họ xảy ra chuyện, Lưu Kiều nhất định sẽ không như bây giờ.
Tống Liu không nói, Lưu Kiều đã nói được mục đích rồi, không có gì phải lo lắng, nàng tiếp tục: “Tôi biết Tiếu Đào là người như thế nào, nhưng tôi không hiểu tại sao anh ấy lại không..."
Tại sao anh ấy không để ý đến mình.
Lưu Kiều cho là mình có ngoại hình đẹp, có vốn để bước chân vào làng giải trí, tuy không xinh đẹp như Tống Liu nhưng nhìn không coi là xấu, kỹ năng diễn xuất cũng không tồi.
Nàng rất sạch sẽ không có kinh nghiệm về khía cạnh đó, cho dù Tiếu Đào có làm chuyện gì, nàng cũng sẽ không để hắn chịu bất cứ trách nhiệm nào. Chuyện này phù hợp với quy tắc của Tiếu Đào trong ngành giải trí, nàng thậm chí sẽ không yêu cầu hắn đưa cho mình bất cứ thứ gì.
Nàng thích hắn nhiều năm như vậy, cho dù bão giông sẽ ập đến... nàng cũng nguyện ý.
Nhưng tại sao Tiếu Đào không có yêu cầu
gì cả?
Lưu Kiều càng nghĩ lại càng cảm thấy bực bội, chủ động hiến thân cho người khác cũng không có gì xảy ra, thật sự là... rất tệ.
Lưu Kiều không biết mình là gì nữa, mất mát quá lớn ập đến khiến nàng trở nên mỏng manh, có chút hụt hẫng.
Trong trạng thái này, nàng nói cho Tống Liu biết những gì trong lòng mình.
Tống Liu hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn thành thật nói: "Chuyện này cho thấy anh ta không thích chị".
Đôi mắt Lưu Kiều lập tức mờ đi, lông mi khẽ động, sau một lúc im lặng, đôi mắt đỏ hoe.
Tống Liu ôm áo khoác, nhìn Lưu Kiều co rụt lại trên ghế, thu mình thành một quả bóng nhỏ, sau đó nói: "Nhưng anh ta cũng không muốn thương tổn chị".
Đây đã là câu an ủi nhất của Tống Liu rồi, không biết Lưu Kiều có hiểu không.
Trước khi ra khỏi phòng, Tống Liu lại liếc nhìn Lưu Kiều, Lưu Liều lau đôi mắt đỏ của mình nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt.
Nàng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.
Trương Nhất Linh chuẩn bị rời đi, đang muốn nói chuyện với Tống Liu thì không thấy nàng đâu. Cô nhìn xung quanh không tìm thấy nàng, nhưng vừa đến cửa phòng thay đồ thì đụng phải Tống Liu đang mở cửa đi ra.
Tống Liu đang cầm áo khoác của cô trên tay, hai người tương đương nhau về chiều cao, lại bị va nhau như thế này. Tống Liu nhanh chóng dùng một tay ôm eo cô, đột nhiên hai hơi thở gần nhau. Tất cả đều có thể nghe thấy. Trương Nhất Linh ngừng thở, nhanh chóng phản ứng đẩy nhẹ nàng ra. Tống Liu tự nhiên buông tay, mở áo khoác che cho cô.
"Bên ngoài lạnh lắm, mặc áo vào trước đi."
Trương Nhất Linh ngoan ngoãn mặc áo khoác, hành lý của hai người được nhân viên khách sạn gửi ra sân bay trước, đạo diễn Trần và người trong đoàn kiên quyết đưa hai người ra sân bay nhưng hai người đã từ chối.
Đạo diễn Trần rất thích Tống Liu, Nữ thần không có nhiều vai diễn, dù xét từ khía cạnh nào thì nàng cũng là một diễn viên tận tâm.
Hơn nữa nàng xinh đẹp như vậy, không phải ba năm, hai năm là đủ, nhất định sẽ nổi đình nổi đám trong ngành giải trí.
Tống Liu lịch sự chào tạm biệt đoàn phim, Chu Cẩm cũng đi tới, đứng từ xa ở phía sau đoàn, nhìn nàng qua khe hở nở một nụ cười kỳ dị.
Gần đây Chu Cẩm không nhắm vào nàng, điều này khiến Tống Liu ngạc nhiên. Vào thời điểm xảy ra sự việc, đạo diễn Trần cũng có mặt lúc đó, nàng nghĩ theo tính cách của Chu Cẩm thì nhất định cô ta sẽ nhắm vào nàng dù cố ý hay vô ý. Đến giờ Tống Liu vẫn chưa thấy cô ta có động tĩnh gì. Phản ứng của Chu Cẩm như vậy nên Tống Liu nghĩ hai người đã hòa, nàng cười vẫy tay với Chu Cẩm làm cho Chu Cẩm đứng phía xa cũng bất đắc dĩ đi lại.
Chu Cẩm bước đến giữa đoàn phim, vẫn vẻ mặt giễu cợt, cô ta luôn như thế trừ khi nói chuyện với đạo diễn mới nhẹ mặt đi một chút. Nhưng không bao giờ đặt cả đoàn vào mắt.
Đạo diễn Trần nói với Chu Cẩm: "Nói mới nhớ, các cô đều là những người diễn xuất xuất sắc. Sau này các cô cũng có thể giao tiếp nhiều hơn. "
Chu Cẩm nhếch miệng cười, như đang nghĩ tới gì đó, cô ta nở một nụ cười khá nghịch ngợm, đưa tay ra: "Là tiền bối, tôi sẽ chỉ dạy cho cô."
Khi đoàn phim nhìn thấy Chu Cẩm đến, tất cả trái tim của họ đều nhảy lên trong cổ họng, họ luôn xem Chu Cẩm như vị đại nhân nên phải tránh xa.
Cho nên, sau khi nhìn thấy Chu Cẩm lịch sự nói, mọi người vẫn muốn bắt tay làm hòa.
Tống Liu nhướng mi, liếc nhìn Đạo diễn Trần ở phía sau, vừa vặn chạm vào tay cô ta liền thu lại.
Ban đầu, mọi người trong đoàn đều nghĩ Chu Cẩm sẽ mất bình tĩnh nếu bị phớt lờ theo cách này, nhưng cô ta tự nhiên rút tay lại không hề tức giận.
... Cô ta bị sao vậy?
Chu Cẩm vòng tay ôm ngực, cô ta cao ngang ngửa với Tống Liu nên không cần hỏi ai nhìn xuống ai. Nhưng ánh mắt của Chu Cẩm quá kiêu ngạo. Trương Nhất Linh đứng cạnh Tống Liu, cau mày cảm thấy có gì đó không ổn.
Chu Cẩm cười nói: "Người mới nên giống người mới. Tống Liu, cô phải cẩn thận. Trong làng giải trí cho dù cô có kỹ năng diễn xuất tốt, vẫn phải tuân theo quy tắc của làng giải trí, biết không?"
Ngay sau khi Chu Cẩm nói, mùi thuốc súng trở nên nồng nặc.
Nghe vậy, Tống Liu lại nhướng mắt lên, hoàn toàn không để Chu Cẩm vào trong mắt khiến cô ta suýt chút nữa không kìm được vẻ mặt bình tĩnh.
Tống Liu chậm rãi nói: "Theo tôi biết, tiền bối đã đoạt giải Kim Mã cách đây sáu năm. Kể từ đó thì chưa bao giờ được đề cử nữa".
"Chị nói muốn dạy cho tôi, hôm nay tôi sẽ khuyên lại tiền bối."
"Cáo giả hổ vẫn là hổ, cái kết cuối cùng của con cáo kia, tiền bối có biết là gì không?"
Vẻ mặt Chu Cẩm ủ rũ nói: "Là gì?"
Tống Liu cười nhẹ: "Cáo sẽ bị hổ ăn thịt."
Chu Cẩm cuối cùng cũng không thể kiềm chế được sự bình tĩnh của mình. Cô ta ngay lập tức thể hiện ra mặt, cả ê-kíp luôn túc trực trong trường quay đến thuyết phục. Một lúc sau cô ta mới cố gắng duy trì được. Một nụ cười méo mó lộ ra: "Tống Liu, cô nghĩ mình cao thượng sao? Cô nghĩ mình rất trong sạch sao? Tôi sẽ cho mọi người biết cô là người như thế nào! Tôi sẽ khiến cô hối hận vì cách cô đã đối xử với tôi ngày hôm nay! "
"Chờ đi!"
Tống Liu không nhìn cô ta nữa, rời đoàn cùng với Trương Nhất Linh.
Máy bay cất cánh lúc 6 giờ chiều, đến thành phố B khoảng 8 giờ tối. Trương Nhất Linh nói với Trương Nhân giờ bay. Trương Nhân nói sẽ lái xe đến đón họ vào lúc đó.
Còn hơn một tiếng nữa máy bay mới cất cánh, thành phố H lạnh hơn thành phố B, mùa đông thường có tuyết rơi, sân bay có khá nhiều người chen chúc. Đa số là những người muốn về quê đón đêm giao thừa.
Tống Liu và Trương Nhất Linh nép mình trên ghế trong phòng chờ. Trương Nhất Linh dựa vào vai Tống Liu nhắm mắt nghỉ ngơi, trong khi nàng lấy ipad ra, kết nối với mạng của sân bay.
Tài khoản Weibo của nàng ban đầu là một chuỗi các con số và chữ cái vô nghĩa, hình đại diện cũng là hình hệ thống đơn giản nhất. Không biết khi nào nàng đăng ký chữ V màu vàng. Tên của tài khoản cũng được đổi thành tên của nàng, chữ V sáng bóng xuất hiện phía sau tên, khá mới mẻ.
Weibo của nàng chỉ đăng lại hai tin, một là ảnh xảy ra vụ cháy lớn cách đây một thời gian. Hai là quảng cáo "Lone Heart" đăng tải gần đây.
Một tiểu sử nhỏ dưới tên Weibo của nàng cũng giải thích danh tính của nàng.
Diễn viên mới của điện ảnh Linh Long, tham gia tác phẩm: "Lone Heart".
Tống Liu mỉm cười khi nhìn thấy dòng chữ "Linh Long" dưới tên mình. Sau đó mắt nàng chuyển sang số lượng người hâm mộ, cau mày.
Nàng không biết đó là công ty mua lượt follow hay do nàng bắt mắt. Vai diễn đầu tiên của nàng chỉ là vai nữ số 3, đến nay mới chỉ lưu hành được một số bức ảnh. Hai triệu fan, đây thực sự là... tốc độ thực sự đáng ngạc nhiên.
Kể từ khi đóng phim, nàng hiếm khi truy cập Weibo. Đương nhiên, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này. Hai bức ảnh cuối cùng của nàng và Trương Nhất Linh ôm nhau do đoàn phim đăng tải. Nàng đã bị chụp ảnh bí mật tại đại hội thể thao khi nàng và Trương Nhất Linh dựa vào lan can ôm nhau, kết hợp với một người nào đó phát hiện người phụ nữ mà Tống Liu đang ôm là chị gái của tổng giám đốc của Linh Long. Và cô cũng là một trong những giám đốc của công ty này. Vấn đề này đã thay đổi một chút.
Linh Long cố ý thổi phồng, nhân cơ hội dẫn đầu.
Mặc dù có rất nhiều người trong làng giải trí tận dụng cơ hội này nhưng họ cũng tự tay mình kiếm được sau khi đã có được danh tiếng nhất định. Tóm lại là từ “Diễn viên này trông quen quen” thành “Ồ, hóa ra là như vậy, lần đầu tiên tôi thấy có người nổi tiếng nổi lên từ cách này. Chuyện này khiến một số nghệ sĩ trong vòng không hài lòng".
Con người luôn bị sự kiêu ngạo và ghen tuông che mắt, khiến người ta không nhìn ra chân tướng sự việc. Càng không nói đến giới giải trí trung tâm nơi tập trung nhiều người như vậy.
Ngay cả một số nghệ sĩ của Linh Long cũng cảm thấy lạnh gáy vì sự thổi phồng dành cho một người ít được biết đến như vậy.
Điều này đã gây ra một tác động tiêu cực lớn trong giới. Cho nên giới truyền thông tự nhiên sẽ không để cho Tống Liu đi.
Trên diễn đàn lớn, một số người đã ác ý tìm ra người mà Tống Liu dựa vào để có được vị trí cao nhất. Cuối cùng kết luận đó là Trương Nhân, tổng giám đốc của Linh Long, hoặc là một diễn viên hạng nhất nổi tiếng, Tiếu Đào, thậm chí nhiều người tin vào chuyện này.
Thứ nhất, Trương Nhân là tổng giám đốc, nghe nói cậu có phong thái tử tế. Thật sự không phải người để người khác ôm đùi. Thứ hai, danh tiếng của Tiếu Đào trong giới ai cũng biết. Hơn nữa, Tống Liu xinh đẹp như vậy, không có lý do gì Tiếu Đào lại bỏ qua.
Trong mọi trường hợp, trước khi có bằng chứng tuyệt đối, những chuyện này có thể được coi là thổi phồng. Tống Liu thực sự nổi tiếng theo cách này.
Một số người chế giễu Linh Long trước đây chưa bao giờ thổi phòng nghệ sĩ. Thổi phòng hẳn là có ý tứ. Từ sự cố ảnh trực tuyến vài tháng trước, có thể thấy thực sự một số người trên Internet đã chú ý đến vấn đề này. Nếu status đó là vô tình thì thực ra là có chủ ý, lúc này sẽ tung ảnh của "Lone Heart" của Tống Liu. Đồng thời tung ra một vài bức ảnh đời thường, trong khoảng thời gian danh tính của Trương Nhất Linh được tung lên mạng, nhiều người đã biết chuyện này.
Hơn nữa, không có bằng chứng xác thực, có thể thu hút sự chú ý của mọi người một cách chính xác - người đẹp trong bức ảnh ôm đùi, tất cả những chuyện này có thể bị bác bỏ hoàn toàn như một phương tiện quảng bá "Lone Heart", đồng thời đã trở nên phổ biến.
Vào đỉnh điểm của sự hỗn loạn này, một tài khoản ẩn danh đã đăng bức ảnh bên dưới bài đăng trên một diễn đàn lớn, đã gây ra náo động lớn trong diễn đàn và làm cho toàn bộ sự việc triệt để thay đổi.
Đó là bức ảnh Tiếu Đào và Tống Liu đứng cùng nhau. Khi Tiếu Đào và nàng gặp nhau lần đầu tiên, hắn có vẻ thân thiết với Tống Liu, nhưng không vượt ra ngoài ranh giới an toàn. Tống Liu không lùi lại, góc chụp bức ảnh này rất tốt, chụp từ phía sau Tiếu Đào, Tống Liu thấp hơn hắn nửa cái đầu. Hắn gần như hoàn toàn bao trọn lấy nàng. Người ta nhìn vào không khỏi cảm thán.
Tống Liu chỉ nhìn chằm chằm Tiếu Đào trước mặt, ánh mắt lúc đó là sự dò xét, khi nhìn từ góc độ này, cảm thấy có chút quyến rũ, càng không nói đến Tiếu Đào. Hầu hết khuôn mặt của Tống Liu đều bị chặn lại, dường như càng thể hiện ra chào đón.
Đột nhiên, truyền thông tràn ngập bão tố, ngay cả bộ phận quan hệ công chúng của Linh Long cũng không có phản ứng gì, hướng dư luận về vấn đề này đã rẽ sang một hướng khác, thái độ công kích quyết liệt bắt đầu.
Nếu không có bằng chứng, không sao cả. Chỉ cần xem qua là quên nó sau một thời gian. Nhưng một khi có bằng chứng xác thực, thì đây là một vụ bê bối thực sự.
Dù sau này Tống Liu có phát triển tốt đến đâu đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ phải chịu tội ôm đùi trên lưng. Nếu vào lúc nàng thành công nhất thì mọi công sức của nàng sẽ chỉ uổng phí thôi.
Mọi người sẽ thấy nàng sẽ không còn là "Ôi bạn diễn trong phim siêu hay" nữa mà sẽ chuyển thành "Diễn hay hay không dựa vào cái đùi thì lấy gì mà nói".
Trong làng giải trí, bạn không thể mắc sai lầm. Mọi người sẽ luôn bám vào vết bẩn của người khác mà tự mãn.
Con người luôn như vậy.
Tống Liu vô tình lướt qua tin này, ngón tay nàng dừng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm bức ảnh của nàng và Tiếu Đào trên Weibo. Cau mày càng lúc càng sâu, khi nàng định vuốt xuống thì ipad đã bị lấy đi, Tống Liu quay đầu lại thì thấy Trương Nhất Linh đã tỉnh, tay cầm iPad nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bức ảnh.
Trương Nhất Linh cau mày, điện thoại của cô đổ chuông mà không thèm đếm xỉa gì đến, phải đến khi Tống Liu nhắc nhở là Trương Nhân gọi tới, cô mới bắt máy trả lời cuộc gọi.
Trương Nhân ở bên kia điện thoại gõ bàn: "Chị, chị có biết trên mạng có chuyện gì không?"
Trương Nhất Linh nói: "Ừm."
Trương Nhân nhìn trợ lý đang đứng ở bàn làm việc nói: "Chuyện này có chút phiền phức..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT