Đó là một câu chuyện cũ hồi tưởng lại khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Hạ Sí không nói gì nữa, đến cuối cùng Bạch Phỉ cũng không có được đáp án, kết thúc buổi liên hoan, Đỗ Nam Châu đón Bạch Phỉ về nhà, Hạ Sí vẫy tay chào tạm biệt.
Bạch Phỉ nói với cô rằng cô ấy và Đỗ Nam Châu đã bắt đầu mua nhà, mua xe, chuẩn bị kết hôn định cư ở thành phố C. Mối tình từ đồng phục đến váy cưới cũng không thuận lợi như vẻ bề ngoài, bọn họ từng cãi vã không dứt, từng chia tay rồi quay lại, nhưng cuối cùng bọn họ đã nắm tay nhau vượt qua mọi cửa ải khó khăn.
Trời đã tối, thành phố phồn hoa vẫn sôi động, trong tiếng người ầm ĩ ấy, Hạ Sí không cảm thấy ấm áp chút xíu nào, náo nhiệt xung quanh không liên quan gì đến cô hết.
“Thật khó mà...” Cô muốn ở bên cạnh người mình thích, thật khó quá đi.
**
Trên đường trở về, trong đầu Hạ Sí toàn là cách theo đuổi người khác, mãi đến khi tài xế nhắc nhở cô đã đến nơi rồi, hết thảy ảo tưởng đều bị đánh tan.
Chậm rãi đi vào khu nhà, Hạ Sí trở lại tầng của mình, vừa ngước mắt lên, người đứng trước mắt khiến cô sững sờ!
Cô nhìn thấy Thời Ngộ ở trước cửa nhà mình?
“Sao anh lại ở đây?” Hạ Sí chạy bước nhỏ tới.
Thời Ngộ nhấc bình đựng canh màu trắng lam lên, “Bị cảm còn chưa khỏe hẳn, tối qua còn hơi ho khan, nấu một ít canh tuyết lê, nhuận phổi trị ho.”
Một câu nói đơn giản đã giải thích xong lý do anh xuất hiện ở đây và hộp đồ trên tay.
Hạ Sí mở mã khóa cửa, dẫn anh vào nhà.
Ngoại trừ xách theo bình đựng canh, tay trái anh còn cầm túi hoa quả: “Đây là ít tuyết lê tươi, em có thể tự nấu, lát anh gửi công thức làm cho em.”
“Phải rửa, phải bổ, còn rửa nồi đun nước, phiền phức quá đi!” Cô vừa nói vừa liếc mắt nhìn trộm Thời Ngộ, cố ý kéo dài âm cuối.
“...Ngày mai anh mang cho em.” Anh không vạch trần trò mèo của Hạ Sí.
Nhận lấy đồ trong tay anh, Hạ Sí niềm nở rót cốc nước đưa đến trước mặt anh, Thời Ngộ vừa chạm vào thành cốc, hơi nhíu mày lại: “Ở nhà chú ý, cố gắng hết sức uống nước nóng.”
Cơ thể cô vốn đã nghiêng về lạnh, bây giờ đang là mùa đông, nước nóng mới là lựa chọn tốt nhất. Bản thân Thời Ngộ không để ý cái này, ngẩng đầu đưa cốc kề bên miệng, chưa kịp chạm môi vào bỗng nhiên tay bị ai đó nắm chặt.
“Anh đợi đã” Hạ Sí ngăn anh, lấy lại cái cốc. Vừa mới về nhà còn chưa kịp đun nóng, Hạ Sí đổi nước ấm.
Lẳng lặng nhìn cô đi tới đi lui trong phòng, Thời Ngộ khẽ lắc đầu, trong mắt chứa sự nuông chiều bất đắc dĩ. Dù bao nhiêu năm trôi qua, Hạ Sí vẫn là Hạ Sí lúc trước, hễ căng thẳng là làm gì cũng dễ trở nên hấp tấp.
Đổi một cốc nước nóng khác, Hạ Sí mới đưa cho anh. Sau đó ôm bình canh tuyết lê thuộc về mình, “Nên cảm ơn anh thế nào mới được đây, bác sĩ Thời.”
“Em ngoan một chút, không bị ốm nữa là được.” Thời Ngộ cầm cốc nước nóng, nhiệt độ lòng bàn tay dần tăng cao.
Hạ Sí vỗ tay, ngồi xuống đối diện: “Không hổ là bác sĩ nhân dân, hôm nào em đến bệnh viện trao cờ thi đua cho anh.”
“Cũng không cần...” Thời Ngộ không thể nói đùa với cô, vì đó là chuyện mà Hạ Sí có thể làm thật.
Thời Ngộ đi rồi, Hạ Sí ôm bình canh tuyết lê thơm ngọt, nụ cười trên môi chưa từng hạ xuống.
Sao phải so sánh với “người yêu cũ” khác chứ, lúc trước khi cô và Thời Ngộ thành đôi rồi, lần thứ hai hỏi anh: “Nếu người cứu mạng anh là người khác, anh sẽ làm thế nào?”
Thời Ngộ sửa lại câu trả lời lúc đầu: “Nếu như người đó không phải em thì có lẽ anh sẽ không làm đến bước này.”
Tất cả mọi thứ đều vì anh vừa khéo gặp được em mà thôi.
Chỉ cần cô theo đuổi Thời Ngộ lần nữa, suy nghĩ trước kia đều không quan trọng!
**
Ngày hôm sau, Hạ Sí bắt đầu chính thức đi làm.
Lịch giảng dạy trong thời gian làm việc tương đối ít, hầu như tập trung vào các buổi tối và chủ nhật. Bởi vì chưa quen, cần thời gian tiếp xúc nhưng có các thầy cô khác giúp đỡ nên cũng khá thuận lợi.
“Cô Hạ, hôm nay thấy thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
Mỗi khi đến giờ ăn cơm luôn có các giáo viên dạy nhảy khác đến mời cô đi cùng. Hạ Sí cũng đoán được sơ sơ suy nghĩ của các cô ấy, thấy tò mò về người trên màn ảnh là điều rất bình thường.
Tổng hợp hết các yếu tố lại thì Hạ Sí làm việc ở đơn vị mới này cũng không tệ lắm, ít nhất nhìn bề ngoài thì mọi người đều rất hòa hợp.
Buổi chiều đón một nhóm trẻ con tan học, Hạ Sí chậm rãi nói chuyện với đám nhỏ. Đợi đến lúc muộn hơn, phụ huynh lục tục đến đón, Hạ Sí và một cô giáo khác đưa từng đứa nhỏ ra ngoài.
Chỉ còn lại một cô nhóc.
“Phụ huynh của Tô Viên Viên còn chưa đến sao?” Hạ Sí không hiểu rõ về mấy đứa trẻ trong lớp cho lắm, chỉ lặng lẽ hỏi giáo viên cũ.
“Vừa nãy cậu cô bé gọi tới báo có việc bận, sẽ đến muộn một chút.”
Bây giờ đã quá giờ tan học mười phút, Hạ Sí mở điện thoại ra, nhớ tới việc Thời Ngộ bảo hôm nay đưa canh tuyết lê cho cô...
Bọn họ không hẹn thời gian, cũng không có phương thức liên lạc gì khác ngoài điện thoại. Hạ Sí nhớ ra gì đó, vỗ trán, đầu óc kiểu gì không biết, chỉ để ý tới việc nói chuyện với Thời Ngộ.
Hạ Sí gõ một dãy số điện thoại vào phần tìm kiếm trong Wechat, người dùng không tồn tại, “.....”
Muốn lặng lẽ thêm bạn bè cũng không được.
Lúc học cấp ba không cần liên lạc gì, bây giờ muốn thêm bạn bè cũng không thêm được, chẳng lẽ bác sĩ Thời không dùng Wechat sao? Cô không chắc lắm.
Sợ Thời Ngộ chờ lâu, cô mở danh bạ gửi tin nhắn cho anh. Nhưng lại nghĩ ngộ nhỡ đối phương không thấy thì sao?
Trong lòng Hạ Sí tìm được lý do để gọi điện thoại xong, đang định chuẩn bị hành động thì một người đàn ông chín chắn mặc Âu phục giày da bước đến, Tô Viên Viên ở lại cuối cùng trong nhà trẻ đứng dậy gọi “Cậu”.
Hạ Sí thở phào nhẹ nhõm, định đưa bạn học cuối cùng đi về, lúc ngẩng đầu lên, chạm mắt với đối phương.
Bầu không khí ngưng mất hai giây, người đàn ông gọi một câu thăm dò: “Hạ Sí?”
Hạ Sí hơi sửng sốt, tìm lại cảm giác quen thuộc từng có từ gương mặt của người ấy: “Anh Lăng Nguyên...”
“Đàn em Hạ, đúng là em rồi.” Trên mặt người đàn ông ấy là vẻ ngạc nhiên và vui mừng lâu ngày gặp lại.
Hạ Sí nở một nụ cười tiêu chuẩn.
Trước khi ra nước ngoài, cô có một giáo viên dạy nhảy quen biết từ nhỏ, người ấy ảnh hưởng rất lớn với sự nghiệp nhảy múa của cô. Vốn dĩ Lăng Nguyên cũng là một học sinh trong số đó, năng lực không tệ nhưng hồi cấp ba anh ấy đã từ bỏ thi nghệ thuật, lựa chọn con đường thích hợp nhất với mình, học tài chính, sự nghiệp phát triển không ngừng.
“Hay thấy em trên tivi, nhắc đến thì cũng đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau.” Sau khi tốt nghiệp, Lăng Nguyên bắt đầu khởi nghiệp, rèn luyện được sự khôn khéo trong xã hội, khen đôi ba câu rồi nhắc lại chuyện cũ.
Vốn dĩ học cùng một giáo viên, có chút qua lại, Hạ Sí đáp lời trôi chảy.
Đàn anh Lăng Nguyên hỏi: “Em về nước từ bao giờ thế? Có liên lạc với cô Liêu chưa?”
Cô Liêu chính là giáo viên dạy nhảy mà Hạ Sí quen biết từ nhỏ.
Nghe người khác nhắc đến vị giáo viên này, trong lòng Hạ Sí vẫn nhớ mong: “Mới về nước không lâu, còn chưa về thành phố Vân Dương nữa, vì thế tạm thời chưa làm phiền cô Liêu.”
“Em không biết hả?” Lăng Nguyên hơi ngạc nhiên sau đó báo cho cô biết: “Chồng hiện tại của cô Liêu là người thành phố C, cô ấy cũng đến thành phố C rồi!”
Ra nước ngoài năm năm, Hạ Sí quả thực đã bỏ qua rất nhiều tin tức, ví dụ như có rất nhiều bạn bè của cô đã đi tới các thành phố tốt hơn để phát triển, cô giáo mà trước kia cô tôn kính nhất lại đi theo tình yêu tới thành phố C.
Đây đúng là một nơi tốt, cô nghĩ.
Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi từ phòng tập nhảy xuống tới dưới lầu, Lăng Nguyên đã nói với cô rất nhiều chuyện về chủ đề liên quan đến cô giáo.
Lăng Nguyên dừng xe ở gần đó, anh ấy đề nghị đưa Hạ Sí về, Hạ Sí từ chối.
Vì vừa mới gặp lại, Lăng Nguyên cũng không gò ép, trước khi lên xe thì nhắc nhở cô: “Sắp đến sinh nhật của cô Liêu rồi, đàn em Hạ cũng tới tham gia đi, nhiều năm không gặp như thế, cô Liêu rất nhớ em đó.”
Sinh nhật cô giáo là tháng mười hai, trước đây học sinh ở phòng học nhảy lâu dài thường cùng nhau chúc mừng cô. Hạ Sí hơi do dự, cô sẵn lòng đi gặp bà ấy, nhưng tiệc sinh nhật thì có lẽ sẽ gặp một số người trong ngành, sẽ bị nhận ra mất.
“Mấy năm em không ở đây, lúc bọn anh tụ họp, lần nào cô Liêu cũng nhắc đến em, nói là tự hào về em.” Lăng Nguyên vẫn quan sát nét mặt cô, có gì đó hơi khác thường, bèn bổ sung thêm: “Nhưng mà đáng tiếc, em đi suốt cả năm năm không trở về.”
Người đã từ bỏ nhảy múa còn thường đi thăm thầy cô, còn cô đi một cái là đi hẳn năm năm, càng nên tỏ lòng thành.
“Em đi.” Cuối cùng Hạ Sí cũng lấy phương thức liên lạc hiện tại của cô Liêu từ đàn anh Lăng Nguyên.
**
Phòng dạy nhảy không xa nhà lắm, Hạ Sí chậm rãi đi về phía trạm tàu điện ngầm, đúng lúc nhận được cuộc gọi của Thời Ngộ: “Anh thấy tin nhắn rồi.”
Vừa mới xử lý chuyện ở bệnh viện xong, Thời Ngộ cũng đang trên đường về nhà, không hề tồn tại tình huống chờ lâu.
“Số điện thoại của anh chỉ dùng để gọi thôi hả?” Hạ Sí hỏi thăm dò.
“Sao cơ?” Thời Ngộ khó hiểu.
“Ngay cả Wechat cũng không thêm được.” Hoàn toàn không tìm ra gì.
“Em nói cái này à.” Thời Ngộ phản ứng lại: “Anh không đăng ký bằng số điện thoại này, vì thế mới không tìm ra, lát về anh thêm em.”
“!” Hạ Sí làm một động tác giành được thắng lợi trong yên lặng.
Ngoại trừ Thời Ngộ, Hạ Sí còn nhận được tin nhắn mới của Bạch Phỉ: [Chị em ơi, tớ vừa mới kiếm được một truyện mới.]
Hạ Sí chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi: [?]
Bạn Tiểu Bạch: [Bộ truyện tranh nào đó, cậu hiểu mà, nhưng mà lần này là chủ đề gương vỡ lại lành.]
Hạ Sí đã hiểu, từ thời cấp ba Bạch Phỉ đã bắt đầu thích xem truyện tranh đam mỹ, sau đó dần hội nhập phổ biến hơn, từ tranh ảnh đơn thuần nâng cấp lên tranh có màu.
Cô đứng trên đường không tiện gõ chữ, cũng không có thời gian xem nội dung. Hạ Sí không có hứng thú với chuyện này, Bạch Phỉ cứ nhắc đi nhắc lại “gương vỡ lại lành”, thế này đúng là... Đâm trúng trái tim cô rồi.
Bạn Tiểu Bạch: [Tiện nghe voice không?]
Tin nhắn voice tiện hơn gõ chữ, Hạ Sí đồng ý.
“Tớ vẫn chưa xem xong bộ truyện này, thể loại gương vỡ lại lành, có thịt, có nội dung, tớ nghĩ cậu có thể đọc thử xem có tiếp thu được kinh nghiệm gì không.” Lòng nhiệt tình của Bạch Phỉ vẫn luôn rất độc đáo.
“Cái này không được đâu...” Đây là nam nam mà, cô tiếp thu kinh nghiệm gì chứ?
“Lén nói cho cậu biết, phần đầu tiên chính là công về nước tìm thụ để quay lại với nhau, mượn rượu giả say chạy đến tận nhà, sau đó nửa đêm nhân cơ hội bò lên giường... Hung hăng hi hi hi!” Bạch Phỉ ở đầu dây bên kia cười khanh khách: “Chỉ dựa vào bản thân cậu tiếp thu thôi, Hạ Hạ, cậu giúp tớ một việc trước đã.”
“Cậu nói đi...” Điệu cười quỷ dị vặn vẹo này khiến cô bỗng thấy sợ.
“Tớ gửi truyện cho cậu, sau đó cậu gửi lại qua tài khoản phụ cho tớ.”
“Làm gì mà phiền phức thế?”
“Cậu không biết đó thôi, tớ và Đỗ Nam Châu hay kiểm tra điện thoại của nhau, tớ không thể lưu vào thư viện ảnh được.” Mỗi người đều có thứ mà mình không thể tiếp nhận nổi, mà thể loại truyện tranh nào đó của Bạch Phỉ vừa khéo chọc đúng bãi mìn của Đỗ Nam Châu.
“Vậy cậu lưu lên đám mây.”
“Cái đấy sẽ bị khóa...”
Hạ Sí đã hiểu, vì chứa nội dung trái quy định, tải lên thì không tải xuống được nữa.
“Cậu có thể gửi thẳng qua tài khoản phụ mà.”
“Vậy thì còn phải kết bạn các thứ, chuyển đi chuyển lại rất phiền phức, cũng dễ bị sai nữa.”
“Được rồi, vậy cậu kết bạn với tớ đi.” Dù sao Bạch Phỉ cũng có suy nghĩ riêng của mình, Hạ Sí không muốn nghiên cứu thêm, đồng ý giúp cái việc nhỏ nhặt này.
Bạch Phỉ đăng xuất khỏi tài khoản chính, bảo là đổi sang tài khoản phụ để thêm bạn. Chẳng bao lâu sau, Hạ Sí thấy danh sách bạn bè xuất hiện dấu chấm đỏ “1”, ảnh đại diện trắng tinh, không có ghi chú gì, vừa nhìn đã biết là tài khoản phụ.
Sau khi nhấn thêm bạn, Hạ Sí chọn những bức tranh của bộ truyện ban nãy gửi hết qua tài khoản đó.
Đúng lúc đó, xuống thang máy, vào trạm tàu.
Chờ đến lúc vào trong tàu điện ngầm thì đã qua hai phút.
Hai phút sau, “tài khoản phụ” gửi hai tin nhắn tới, danh sách bạn bè lại có thêm một lời mời kết bạn mới, ảnh đại diện về đam mỹ.
Hạ Sí đứng hình, một tay giữ tay cầm trên tàu.
Ảnh đại diện đam mỹ chưa kết bạn này càng giống với Bạch Phỉ hơn, thế vừa nãy chính là?
Đột nhiên nhớ tới người nào đó, Hạ Sí trợn to mắt khó mà tin nổi: “Mọe nó!”
Quay lại màn hình danh sách tin nhắn, tài khoản ảnh đại diện trắng tinh liên tục gửi tin nhắn đến, tay cô run rẩy tới gần màn hình.
Bạn Tiểu Bạch vừa nói nội dung truyện tranh là gì ý nhỉ? Ngày đầu tiên về nước uống rượu giả say chạy đến nhà người yêu cũ, nửa đêm... hung hăng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT